Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 525
====================================================================================================
“Ta biết ngươi là người Mặc gia, nhưng mà chuyện mua đất lớn như vậy, ngươi có thể làm chủ sao?”
Bị người khác nghi ngờ, Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn cười, có điều nàng lại không có tâm tình đi cãi cọ với người của Thôi gia ở nơi này.
“Ta không có hứng thú với đám đất ruộng của nhà các ngươi.”
Lão giả Thôi gia thấy Hách Tri Nhiễm tuổi nhỏ nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ, một chút tươi cười vốn còn đang vương trên mặt trong nháy mắt liền biến mất.
“Hừ, lão đầu ta thấy người cũng không giống với người có tiếng nói, ta không nói chuyện với ngươi.”
Ngay lập tức ông ta lại nhìn về phía Tạ Thiên Hải cùng Phương Truyền Châu: "Hai nhà các ngươi có phải muốn mua ruộng đất cùng phòng ốc hay không vậy."
Tạ Thiên Hải nói: "Vậy phải xem giá cả của ruộng đất nhà ngươi rồi, nếu như là mười hai lượng bạc một mẫu, chúng ta không có hứng thú đâu."
Trước đấy ông ta đã hỏi thăm qua ở đây, đất ruộng tốt nhất ở thôn Tây Lĩnh chỉ cần tám lượng bạc một mẫu.
Về phần phòng ốc ấy à, cũng không phải là điều bọn họ cần, mấy ngày trước bọn họ cũng đã mua đứt viện tử mà bọn họ đang thuê rồi.
Hiện giờ chỉ cần mua thêm một vài mẫu ruộng để cày cấy, nam đinh trong nhà lại đi ra ngoài tìm một công việc trong lúc mùa màng rảnh rỗi, muốn cả nhà ấm no hẳn là không có vấn đề gì.
Lão giả Thôi gia thấy đối phương có ý muốn mua đất ruộng, sợ bọn họ cũng bị cái giá mười hai lượng bạc này dọa chạy mất, vội vàng giải thích nói: "Giá cả thì dễ thương lượng thôi."
Vừa nấy mấy người ở ngoài thôn tới kia đã bị cái giá mười hai lượng một mẫu dọa cho bỏ chạy rồi, lão giả chẳng dễ dàng gì mới gặp được hai người có ý muốn mua đất, cũng không dám bất cẩn nữa.
"Dễ thương lượng là bao nhiêu lượng một mẫu?" Tạ Thiên Hải hỏi.
Lão giả đầu tiên là liếc mắt nhìn về phía tộc nhân một cái, sau đó lập tức nói: "Chín lượng, đã rẻ lắm rồi đấy."
Phương Truyền Châu thấy lão giả Thôi gia vẫn ở đây dây dưa xẻo thịt, có chút sốt ruột nói: "Sáu lượng một mẫu thì ta mua, nếu không thì khỏi bàn."
Lão giả tưởng là mình nghe nhầm, ông ta nhìn chằm chằm Phương Truyền Châu: "Ngươi đang nói giỡn có phải không, đất ruộng tốt như thế vậy mà chỉ có sáu lượng á?”
Phương Truyền Châu không cho là đúng nói: "Ta thấy đất ruộng của các ngươi cũng chỉ đáng giá bấy nhiêu thôi."
Lão giả Thôi gia biết tộc nhân cần dùng ngân lượng gấp, nhưng đất ruộng giá sáu lượng một mẫu thì chẳng phải bọn họ thiệt to sao.
Hơn nữa thấy thái độ đối phương còn kiên quyết như vậy, trong lúc nhất thời, lão giả cũng không biết làm sao.
"Ngươi đợi đã, ta trở về thương lượng một chút."
Phương Truyền Châu không lên tiếng, xem như yên lặng đồng ý với hành động của ông ta.
Chẳng mất bao lâu, có những mấy người Thôi gia liền đi cùng lão giả kia đến đây.
Người Thôi gia nhao nhao khuyên bảo Phương Truyền Châu có thể thêm một ít ngân lượng, nhưng mà Phương Truyền Châu nhất định không đồng ý.
Cuối cùng người Thôi gia cắn răng, quyết định lấy giá sáu lượng một mẫu để bán số đất ruộng đấy đi.
Lúc này Phương Truyền Châu cùng Tạ Thiên Hải xem như cảm thấy mỹ mãn, vốn gì đất ruộng giá tám lượng một mẫu, giờ mua được với giá sáu lượng bạc, ít nhiều gì cũng hời được đôi phần.
Ngay đến cả Hách Tri Nhiễm không có hứng thú gì với số đất ruộng này cũng phải động tâm, có điều nàng vẫn như cũ không biểu hiện ý định muốn mua ra bên ngoài. Người Phương gia cùng Tạ gia thương lượng một phen, quyết định một nhà mua mười mẫu đất. Thôi gia vốn tính bán luôn một trăm mẫu đất này, như vậy bọn họ sẽ không cần suy nghĩ tới việc bán phòng ốc nữa.
Bị người khác nghi ngờ, Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn cười, có điều nàng lại không có tâm tình đi cãi cọ với người của Thôi gia ở nơi này.
“Ta không có hứng thú với đám đất ruộng của nhà các ngươi.”
Lão giả Thôi gia thấy Hách Tri Nhiễm tuổi nhỏ nhưng khẩu khí lại không hề nhỏ, một chút tươi cười vốn còn đang vương trên mặt trong nháy mắt liền biến mất.
“Hừ, lão đầu ta thấy người cũng không giống với người có tiếng nói, ta không nói chuyện với ngươi.”
Ngay lập tức ông ta lại nhìn về phía Tạ Thiên Hải cùng Phương Truyền Châu: "Hai nhà các ngươi có phải muốn mua ruộng đất cùng phòng ốc hay không vậy."
Tạ Thiên Hải nói: "Vậy phải xem giá cả của ruộng đất nhà ngươi rồi, nếu như là mười hai lượng bạc một mẫu, chúng ta không có hứng thú đâu."
Trước đấy ông ta đã hỏi thăm qua ở đây, đất ruộng tốt nhất ở thôn Tây Lĩnh chỉ cần tám lượng bạc một mẫu.
Về phần phòng ốc ấy à, cũng không phải là điều bọn họ cần, mấy ngày trước bọn họ cũng đã mua đứt viện tử mà bọn họ đang thuê rồi.
Hiện giờ chỉ cần mua thêm một vài mẫu ruộng để cày cấy, nam đinh trong nhà lại đi ra ngoài tìm một công việc trong lúc mùa màng rảnh rỗi, muốn cả nhà ấm no hẳn là không có vấn đề gì.
Lão giả Thôi gia thấy đối phương có ý muốn mua đất ruộng, sợ bọn họ cũng bị cái giá mười hai lượng bạc này dọa chạy mất, vội vàng giải thích nói: "Giá cả thì dễ thương lượng thôi."
Vừa nấy mấy người ở ngoài thôn tới kia đã bị cái giá mười hai lượng một mẫu dọa cho bỏ chạy rồi, lão giả chẳng dễ dàng gì mới gặp được hai người có ý muốn mua đất, cũng không dám bất cẩn nữa.
"Dễ thương lượng là bao nhiêu lượng một mẫu?" Tạ Thiên Hải hỏi.
Lão giả đầu tiên là liếc mắt nhìn về phía tộc nhân một cái, sau đó lập tức nói: "Chín lượng, đã rẻ lắm rồi đấy."
Phương Truyền Châu thấy lão giả Thôi gia vẫn ở đây dây dưa xẻo thịt, có chút sốt ruột nói: "Sáu lượng một mẫu thì ta mua, nếu không thì khỏi bàn."
Lão giả tưởng là mình nghe nhầm, ông ta nhìn chằm chằm Phương Truyền Châu: "Ngươi đang nói giỡn có phải không, đất ruộng tốt như thế vậy mà chỉ có sáu lượng á?”
Phương Truyền Châu không cho là đúng nói: "Ta thấy đất ruộng của các ngươi cũng chỉ đáng giá bấy nhiêu thôi."
Lão giả Thôi gia biết tộc nhân cần dùng ngân lượng gấp, nhưng đất ruộng giá sáu lượng một mẫu thì chẳng phải bọn họ thiệt to sao.
Hơn nữa thấy thái độ đối phương còn kiên quyết như vậy, trong lúc nhất thời, lão giả cũng không biết làm sao.
"Ngươi đợi đã, ta trở về thương lượng một chút."
Phương Truyền Châu không lên tiếng, xem như yên lặng đồng ý với hành động của ông ta.
Chẳng mất bao lâu, có những mấy người Thôi gia liền đi cùng lão giả kia đến đây.
Người Thôi gia nhao nhao khuyên bảo Phương Truyền Châu có thể thêm một ít ngân lượng, nhưng mà Phương Truyền Châu nhất định không đồng ý.
Cuối cùng người Thôi gia cắn răng, quyết định lấy giá sáu lượng một mẫu để bán số đất ruộng đấy đi.
Lúc này Phương Truyền Châu cùng Tạ Thiên Hải xem như cảm thấy mỹ mãn, vốn gì đất ruộng giá tám lượng một mẫu, giờ mua được với giá sáu lượng bạc, ít nhiều gì cũng hời được đôi phần.
Ngay đến cả Hách Tri Nhiễm không có hứng thú gì với số đất ruộng này cũng phải động tâm, có điều nàng vẫn như cũ không biểu hiện ý định muốn mua ra bên ngoài. Người Phương gia cùng Tạ gia thương lượng một phen, quyết định một nhà mua mười mẫu đất. Thôi gia vốn tính bán luôn một trăm mẫu đất này, như vậy bọn họ sẽ không cần suy nghĩ tới việc bán phòng ốc nữa.
====================================================================================================