Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 524
====================================================================================================
Lời của hậu bối kia vừa dứt, hiện trường liền truyền ra một trận âm thanh thổn thức.
"Ta thấy Thôi gia các ngươi không phải là cần dùng ngân lượng gấp, mà là muốn nhân cơ hội kiếm chác một khoản."
"Đúng đấy, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc hay sao? Còn mười hai lượng bạc một mẫu."
"Thôi bỏ đi bỏ đi, ruộng đất đắt đỏ như thế ta mua không nổi, về thôi..."
Thấy những người tới xem ruộng đất lục tục rời đi trong từng trận âm thanh oán giận, còn người vẫn đứng ở nơi này không động ngoại trừ Hách Tri Nhiễm chỉ còn lại người Tạ gia cùng Phương gia.
Có điều bọn họ đều không nói chuyện, chỉ là muốn nhìn xem Thôi gia ra cái giá cao như vậy để bán ruộng đất, lại không gặp được người mua chịu oan ức, không có ngân lượng để nộp phạt thì phải giải quyết hậu quả như thế nào.
Hậu bối của Thôi gia thấy mấy người kia đều đi hết cả rồi, nhất thời không bình tĩnh được nữa.
Thật ra trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, rõ ràng đất ruộng chỉ đáng giá tám lượng bạc một mẫu, lại nhất quyết hét giá cao, mấy người kia không bỏ chạy mới lạ đấy.
Nhưng mà biết bao nhiêu người trong tộc đều cảm thấy đất ruộng nhà mình tốt, vốn dĩ bị ép bất đắc dĩ mới phải bán ra, thế nên muốn bán với giá cao.
Giờ thì hay rồi, người mua đất đều chạy hết rồi, ngày mai đã đến hạn phải nộp phạt, Thôi gia bọn họ làm sao có thể lấy ra nhiều ngân lượng như thế.
Hậu bối của Thôi gia nhìn đám người Hách Tri Nhiễm, mặt mày ủ ê đi về trước mặt tộc nhân.
Tộc nhân của Thôi gia cũng nhìn thấy mấy người mua đất kia đều chạy mất, một đám gấp đến độ xoay mòng mòng. Nhất là vị lão giả kia của Thôi gia, thấy hậu bối được phái ra trở về, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao những người kia đều chạy cả rồi?"
Hậu bối của Thôi gia vẻ mặt đau khổ nói: "Ta vừa ra giá, bọn họ liền quay đầu bỏ đi."
Lão giả Thôi gia dùng sức gõ vào đầu của hậu bối kia một cái: "Tiểu tử ngươi có phải ngốc hay không, ta đã nói qua rồi, mười hai lượng chỉ là giá đầu, còn có thể thương lượng được, sao ngươi lại không nói cho bọn họ cơ chứ?"
Những tộc nhân khác của Thôi gia cũng bất mãn tiến lên quở trách: "Đúng đấy, mười hai lượng không phải chỉ là chào giá thôi sao, ngươi không nói cho bọn họ ư?"
Hậu bối vẻ mặt bối rối: "Ban nãy ta khẩn trương nên quên mất..."
Người Thôi gia hận không thể đánh cho gia hỏa không có não này một trận tơi bời, thế nhưng trước mắt việc gom ngân lượng là chuyện quan trọng nhất, bọn họ không có nhiều thời gian như thế để mà động thủ.
Già trẻ Thôi gia ghé vào thương lượng với nhau một phen, cuối cùng tập trung khóa chặt mục tiêu vào đám người Hách Tri Nhiễm.
Mặc dù gần đây bọn họ chẳng xuất môn bao nhiêu, nhưng cũng nghe nói tới việc Mặc gia mua lại toàn bộ ruộng đất hoang phế ở dưới chân núi của Triệu gia và Chu gia.
Sở dĩ Mặc gia mua loại ruộng đất như vậy, còn không phải bởi vì không mua được ruộng đất tốt thích hợp ở trong thôn hay sao.
Bởi vậy giờ phút này bọn họ chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng đặt trên người Mặc gia.
Hậu bối kia làm ăn không đáng tin, tộc nhân Thôi gia cũng không dám để cho hắn ta ra mặt lần nữa.
Lần này là vị lão giả kia của Thôi gia chủ động tiến lên.
Vì để thành công bán được ruộng đất nhà mình, lão giả kia của Thôi gia tận lực hạ thấp tư thái của bản thân. "Xin hỏi, đương gia của Mặc gia có ở đây không?"
Hách Tri Nhiễm cười như không cười, nói: "Ta ở đây."
Lão giả của Thôi gia nhìn thấy người đáp lời chính là một phụ nhân trẻ tuổi, nhất thời có một loại cảm giác bị người ta đùa giỡn.
"Ta thấy Thôi gia các ngươi không phải là cần dùng ngân lượng gấp, mà là muốn nhân cơ hội kiếm chác một khoản."
"Đúng đấy, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc hay sao? Còn mười hai lượng bạc một mẫu."
"Thôi bỏ đi bỏ đi, ruộng đất đắt đỏ như thế ta mua không nổi, về thôi..."
Thấy những người tới xem ruộng đất lục tục rời đi trong từng trận âm thanh oán giận, còn người vẫn đứng ở nơi này không động ngoại trừ Hách Tri Nhiễm chỉ còn lại người Tạ gia cùng Phương gia.
Có điều bọn họ đều không nói chuyện, chỉ là muốn nhìn xem Thôi gia ra cái giá cao như vậy để bán ruộng đất, lại không gặp được người mua chịu oan ức, không có ngân lượng để nộp phạt thì phải giải quyết hậu quả như thế nào.
Hậu bối của Thôi gia thấy mấy người kia đều đi hết cả rồi, nhất thời không bình tĩnh được nữa.
Thật ra trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, rõ ràng đất ruộng chỉ đáng giá tám lượng bạc một mẫu, lại nhất quyết hét giá cao, mấy người kia không bỏ chạy mới lạ đấy.
Nhưng mà biết bao nhiêu người trong tộc đều cảm thấy đất ruộng nhà mình tốt, vốn dĩ bị ép bất đắc dĩ mới phải bán ra, thế nên muốn bán với giá cao.
Giờ thì hay rồi, người mua đất đều chạy hết rồi, ngày mai đã đến hạn phải nộp phạt, Thôi gia bọn họ làm sao có thể lấy ra nhiều ngân lượng như thế.
Hậu bối của Thôi gia nhìn đám người Hách Tri Nhiễm, mặt mày ủ ê đi về trước mặt tộc nhân.
Tộc nhân của Thôi gia cũng nhìn thấy mấy người mua đất kia đều chạy mất, một đám gấp đến độ xoay mòng mòng. Nhất là vị lão giả kia của Thôi gia, thấy hậu bối được phái ra trở về, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này, tại sao những người kia đều chạy cả rồi?"
Hậu bối của Thôi gia vẻ mặt đau khổ nói: "Ta vừa ra giá, bọn họ liền quay đầu bỏ đi."
Lão giả Thôi gia dùng sức gõ vào đầu của hậu bối kia một cái: "Tiểu tử ngươi có phải ngốc hay không, ta đã nói qua rồi, mười hai lượng chỉ là giá đầu, còn có thể thương lượng được, sao ngươi lại không nói cho bọn họ cơ chứ?"
Những tộc nhân khác của Thôi gia cũng bất mãn tiến lên quở trách: "Đúng đấy, mười hai lượng không phải chỉ là chào giá thôi sao, ngươi không nói cho bọn họ ư?"
Hậu bối vẻ mặt bối rối: "Ban nãy ta khẩn trương nên quên mất..."
Người Thôi gia hận không thể đánh cho gia hỏa không có não này một trận tơi bời, thế nhưng trước mắt việc gom ngân lượng là chuyện quan trọng nhất, bọn họ không có nhiều thời gian như thế để mà động thủ.
Già trẻ Thôi gia ghé vào thương lượng với nhau một phen, cuối cùng tập trung khóa chặt mục tiêu vào đám người Hách Tri Nhiễm.
Mặc dù gần đây bọn họ chẳng xuất môn bao nhiêu, nhưng cũng nghe nói tới việc Mặc gia mua lại toàn bộ ruộng đất hoang phế ở dưới chân núi của Triệu gia và Chu gia.
Sở dĩ Mặc gia mua loại ruộng đất như vậy, còn không phải bởi vì không mua được ruộng đất tốt thích hợp ở trong thôn hay sao.
Bởi vậy giờ phút này bọn họ chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng đặt trên người Mặc gia.
Hậu bối kia làm ăn không đáng tin, tộc nhân Thôi gia cũng không dám để cho hắn ta ra mặt lần nữa.
Lần này là vị lão giả kia của Thôi gia chủ động tiến lên.
Vì để thành công bán được ruộng đất nhà mình, lão giả kia của Thôi gia tận lực hạ thấp tư thái của bản thân. "Xin hỏi, đương gia của Mặc gia có ở đây không?"
Hách Tri Nhiễm cười như không cười, nói: "Ta ở đây."
Lão giả của Thôi gia nhìn thấy người đáp lời chính là một phụ nhân trẻ tuổi, nhất thời có một loại cảm giác bị người ta đùa giỡn.
====================================================================================================