Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 504
====================================================================================================
Dù sao chuyện bọn họ mua viện tử của Triệu gia cùng Chu gia cũng không phải chuyện gì bí mật.
Viện tử bị tàn phá như vậy, nghĩ cũng chỉ có hắn mới có thể xuất ngân lượng để mua lại.
Mấy người ở trong phòng hàn huyên trong chốc lát, đại tẩu cùng nhị tẩu liền bưng trà mà Hách Tri Nhiễm vừa pha xong tiến vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong nhà pha trà, lá trà được lấy ra từ không gian của Hách Tri Nhiễm, bích loa xuân mà nàng tự mình gieo trồng trên núi ở nông trường, sau đó còn được rang lại rồi gia công mới ra thành phẩm, khẩu vị ấy bích loa xuân bình thường không thể sánh được.
Nhất là ở thời đại này, kỹ thuật rang trà lại lạc hậu, cũng không xuất hiện loại trà như bích loa xuân.
Bích loa xuân của nàng vừa mới lấy ra tuyệt đối chính là cực phẩm trong số những cực phẩm.
Trong nhà vẫn chưa kịp mua đồ dùng, mấy người đều ngồi cả ở trên sập.
Đại tẩu cùng nhị tẩu trực tiếp đặt trà bên cạnh sập.
Trà cụ nhìn qua ngược lại còn khá mới, là một bộ trà cụ giả cổ giá khá rẻ được Hách Tri Nhiễm mua trên thương thành Tao Bao.
Mặc Cửu Diệp chủ động cầm lấy ấm trà châm trà.
Nước trà vừa mới được rót ra, hương thơm của trà đã tràn ngập cả căn phòng.
Mặc Sơ Hàn cùng Mạnh Hoài Ninh đều xuất thân quý tộc, việc phân biệt chất lượng trà không phải là vấn đề.
“Trà ngon..."
Thú vui lớn nhất đời này của Mạnh Hoài Ninh chính là phẩm trà, ngửi được hương trà thơm như vậy, hắn ta không nhịn được tán thưởng. "Cửu ca, trà này không phải cũng là mua từ trong tay người nước ngoài kia chứ?"
Sở dĩ hắn ta nói như vậy, là bởi vì trong triều Đại Thuận còn chưa bao giờ phát hiện loại trà ngon đến thế.
Lá trà xanh nhạt trong nước, vừa nhìn qua liền thấy chính là bộ phận non mềm nhất được lựa chọn cẩn thận.
Có thể tưởng tượng được trình độ tinh quý của loại trà này.
Mặc Sơ Hàn trực tiếp hơn, có trà ngon đương nhiên phải nếm thử trước tiên.
Đây cũng là lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp uống loại trà được lấy ra từ không gian của thê tử, hắn thấy hai người kia đều không chờ được nữa, hắn nâng tách trà lên làm động tác mời.
"Bát ca cùng Mạnh huynh đệ nếm thử trà này xem sao."
Hắn vừa dứt lời, hai người liền nhấp một ngụm trà nhỏ.
"Mùi hương lúc vừa vào miệng tươi mát tao nhã, êm dịu mát lạnh, mùi vị thơm ngon ngọt ngào, dư vị kéo dài, hương thơm nhẹ dịu ngọt ngào." Mạnh Hoài Ninh tuôn ra một tràng đánh giá.
Mặc Sơ Hàn cũng không ngừng gật đầu: "Quả thực là trà ngon, thanh mát sảng khoái, sau khi uống lại ngọt ngào."
Đại tẩu cùng nhị tẩu đã nếm thử một lúc lúc cửu đệ muội vừa mới pha xong trà, cũng cảm thấy đây chính là loại trà ngon nhất mà bản thân được nếm thử trong đời này.
Bởi vậy sau khi hai người mang trà tới đây cũng không vội vã rời đi, chính là muốn nhìn xem những nam nhân này có phản ứng gì.
Quả nhiên giống như những gì các nàng nghĩ, trà ngon như vậy sao có thể có người không thích cho được?
Nhị tẩu cười nói: "Cửu đệ muội đúng là hào phóng, nếu đổi lại là người bình thường, có loại trà ngon như vậy nhất định sẽ không nỡ lấy ra."
Đại tẩu cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, nghe cửu đệ muội nói, loại trà này trong tay nàng ấy cũng chỉ có hai bao như vậy, uống hết rồi sẽ không còn nữa."
Mạnh Hoài Ninh vốn dĩ còn đang muốn lúc rời đi sẽ bỏ mặt mũi đi tìm Hách Tri Nhiễm xin một ít trà ngon này về uống, nghe thấy hai vị tẩu tẩu nói như vậy, nhất thời có chút nhụt chí.
Người ta chỉ có hai bao, bản thân thật đúng là không mở miệng được.
Viện tử bị tàn phá như vậy, nghĩ cũng chỉ có hắn mới có thể xuất ngân lượng để mua lại.
Mấy người ở trong phòng hàn huyên trong chốc lát, đại tẩu cùng nhị tẩu liền bưng trà mà Hách Tri Nhiễm vừa pha xong tiến vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong nhà pha trà, lá trà được lấy ra từ không gian của Hách Tri Nhiễm, bích loa xuân mà nàng tự mình gieo trồng trên núi ở nông trường, sau đó còn được rang lại rồi gia công mới ra thành phẩm, khẩu vị ấy bích loa xuân bình thường không thể sánh được.
Nhất là ở thời đại này, kỹ thuật rang trà lại lạc hậu, cũng không xuất hiện loại trà như bích loa xuân.
Bích loa xuân của nàng vừa mới lấy ra tuyệt đối chính là cực phẩm trong số những cực phẩm.
Trong nhà vẫn chưa kịp mua đồ dùng, mấy người đều ngồi cả ở trên sập.
Đại tẩu cùng nhị tẩu trực tiếp đặt trà bên cạnh sập.
Trà cụ nhìn qua ngược lại còn khá mới, là một bộ trà cụ giả cổ giá khá rẻ được Hách Tri Nhiễm mua trên thương thành Tao Bao.
Mặc Cửu Diệp chủ động cầm lấy ấm trà châm trà.
Nước trà vừa mới được rót ra, hương thơm của trà đã tràn ngập cả căn phòng.
Mặc Sơ Hàn cùng Mạnh Hoài Ninh đều xuất thân quý tộc, việc phân biệt chất lượng trà không phải là vấn đề.
“Trà ngon..."
Thú vui lớn nhất đời này của Mạnh Hoài Ninh chính là phẩm trà, ngửi được hương trà thơm như vậy, hắn ta không nhịn được tán thưởng. "Cửu ca, trà này không phải cũng là mua từ trong tay người nước ngoài kia chứ?"
Sở dĩ hắn ta nói như vậy, là bởi vì trong triều Đại Thuận còn chưa bao giờ phát hiện loại trà ngon đến thế.
Lá trà xanh nhạt trong nước, vừa nhìn qua liền thấy chính là bộ phận non mềm nhất được lựa chọn cẩn thận.
Có thể tưởng tượng được trình độ tinh quý của loại trà này.
Mặc Sơ Hàn trực tiếp hơn, có trà ngon đương nhiên phải nếm thử trước tiên.
Đây cũng là lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp uống loại trà được lấy ra từ không gian của thê tử, hắn thấy hai người kia đều không chờ được nữa, hắn nâng tách trà lên làm động tác mời.
"Bát ca cùng Mạnh huynh đệ nếm thử trà này xem sao."
Hắn vừa dứt lời, hai người liền nhấp một ngụm trà nhỏ.
"Mùi hương lúc vừa vào miệng tươi mát tao nhã, êm dịu mát lạnh, mùi vị thơm ngon ngọt ngào, dư vị kéo dài, hương thơm nhẹ dịu ngọt ngào." Mạnh Hoài Ninh tuôn ra một tràng đánh giá.
Mặc Sơ Hàn cũng không ngừng gật đầu: "Quả thực là trà ngon, thanh mát sảng khoái, sau khi uống lại ngọt ngào."
Đại tẩu cùng nhị tẩu đã nếm thử một lúc lúc cửu đệ muội vừa mới pha xong trà, cũng cảm thấy đây chính là loại trà ngon nhất mà bản thân được nếm thử trong đời này.
Bởi vậy sau khi hai người mang trà tới đây cũng không vội vã rời đi, chính là muốn nhìn xem những nam nhân này có phản ứng gì.
Quả nhiên giống như những gì các nàng nghĩ, trà ngon như vậy sao có thể có người không thích cho được?
Nhị tẩu cười nói: "Cửu đệ muội đúng là hào phóng, nếu đổi lại là người bình thường, có loại trà ngon như vậy nhất định sẽ không nỡ lấy ra."
Đại tẩu cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, nghe cửu đệ muội nói, loại trà này trong tay nàng ấy cũng chỉ có hai bao như vậy, uống hết rồi sẽ không còn nữa."
Mạnh Hoài Ninh vốn dĩ còn đang muốn lúc rời đi sẽ bỏ mặt mũi đi tìm Hách Tri Nhiễm xin một ít trà ngon này về uống, nghe thấy hai vị tẩu tẩu nói như vậy, nhất thời có chút nhụt chí.
Người ta chỉ có hai bao, bản thân thật đúng là không mở miệng được.
====================================================================================================