Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 408: Ông chính là Hàn hộ pháp
Ngô Quế cũng cười rất vui vẻ, may mà mình kịp thời phân rõ giới hạn với Khương gia, bằng không Ngô gia thật sự không chịu nổi lửa giận của Võ Minh.
Tạ Trừ cung kính chạy qua và nói: “Hộ pháp, hung đồ còn ở Khương gia, người của chúng ta đã nhìn chăm chắm hẳn.”
Hàn Khải âm trầm gật gật đầu, vãy tay quát với các chấp pháp giả phía sau: “Đi vào bắt người, nếu ai dám phản kháng thì giết chết không hỏi tội!”
“Tuân lệnh:
Trong lúc chấp pháp giả chuẩn bị vọt vào Khương gia thì một bóng người tuấn tú bỗng bước ra: “Không cần, tôi tự đi ra”
Lục Vân trấn định tự nhiên, bước chân thong dong bình thản.
Mọi người thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, thầm nói thằng nhãi này thật sự can đảm hơn người, cho dù đối mặt với hộ pháp Võ Minh vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng có ích lợi gì đâu?
Cái này không đơn giản là đối mặt với một hộ pháp Võ Minh, mà là trực diện với căn cứ Võ Minh khu Đông Hải, thậm chí là toàn bộ Võ Minh Long quốc, nếu chọc giận những cao thủ tuyệt đỉnh tổng minh kinh thành thì thật sự hết cứu.
Thấy Lục Vân bình tĩnh đi ra, Hàn Khải hơi nheo. mắt lại, lập loè ra tia sáng lạnh lẽo, tiếp theo ra lệnh cho chấp pháp giả bốn phía: “Bät lấy hung đồ này!”
Tạch!
Hơi lạnh đột nhiên bùng nổ, tất cả chấp pháp giả Võ Minh đều lao tới gần Lục Vân, nhưng lúc này lại thấy Lục Vân khinh miệt cười, miệng quát một tiếng: “Làm càn!”
Oanhl
Trong phút chốc, tất cả chấp pháp giả đều run lên, mà những hào môn Kim Lăng xem diễn đang lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa thì khí huyết đảo ngược, trực tiếp phun máu, hoảng sợ lui ra phía sau.
Khương Chính Hồng vừa bước ra khỏi ngạch cửa Khương gia thì lập tức bị tiếng rống này dọa ngã nhào.
Uy thế của một tiếng rống lại đáng sợ như thết Đây rốt cuộc là người khủng bố như thế nào?? Khóe mắt mọi người như muốn nứt ra.
Lục Vân chậm rãi đi qua đông đảo chấp pháp. giả như bước vào chốn không người, căn bản không ai dám ra tay, hoặc có thể nói những chấp pháp giả bọn họ đều bị khí thế của Lục Vân dọa choáng váng.
Trong nháy mắt, Lục Vân đã chạy tới trước mặt Hàn Khải, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú vào ông ta, lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Ông chính là Hàn hộ pháp?”
Chỉ là... Sao lại có tôn giả tuổi trẻ như vậy được!
Hàn Khải cảm thấy kinh hãi, trái tim ông ta như muốn căng nổi
“Tôi hỏi, ông có phải là Hàn hộ pháp không?”
Lục Vân lại là nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu, rõ ràng giọng điệu không có biến hóa gì, nhưng lại làm Hàn Khải run lên, hô hấp như ngừng lại vào thời khắc này.