Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 92

====================================================================================================
Xe ngựa chạy chậm rãi, đường phố bên ngoài cũng không ầm ĩ cùng với không khí bên trong xe ngựa cũng vô cùng yên tĩnh.

Tang Yểu còn đặt tay trên chiếc ly sứ ngọc trên bàn tròn nhỏ.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu tím nhạt thêu những bông hoa nho nhỏ, mái tóc được búi một nửa, còn một vài sợi tóc rũ ở trước người, dải lụa choàng rơi xuống thành xe một nửa. Thiếu nữ ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Ngoại trừ vết trắng đục trên tay vẫn chưa được lau sạch kia.

Tạ Uẩn không muốn nhìn nhưng ánh mắt hắn lại luôn vô tình rơi vào trên đó, tựa hồ không cách nào khống chế được.

Càng nhìn như vậy càng khó chịu, không khỏi khẽ cau mày.

Nhưng tựa hồ nàng cũng không có ý tứ lau đi, một lúc sau Tạ Uẩn bực bội nhướng mi nhìn về phía mặt nàng.

Tang Yểu bị hắn nhìn, ngón tay hơi cuộn lại một chút, nói: “…… Ngươi hối hận sao?”

Tạ Uẩn nhắc nhở nói: “Tay còn chưa lau sạch kìa.”

Tang Yểu cúi đầu nhìn, bởi vì hôm nay nàng ở trong phòng, không định ra ngoài, người của Tạ Uẩn lại đột nhiên tới nên nàng căn bản không kịp sửa sang lại cho bản thân, thậm chí không mang theo khăn tay.

Sữa dê có vài phần sền sệt, vừa rồi nàng tùy tiện lau đã lau hết phần lớn. Hiện tại chỉ còn sót lại một ít đốm trắng. Nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn thấy.

Nàng lại dùng đầu ngón tay lau đi một chút nhưng không có tác dụng, nàng nói: “Chờ ta trở về rồi lau lại. Ta không mang theo khăn tay.”

Nói xong, nàng lại nâng tay lên, để lên mũi ngửi rồi nói với hắn: “…… Không có mùi đâu, ngươi đừng để ý.”

Nhưng Tạ Uẩn thoạt nhìn vô cùng để ý, mặt mày càng ngày càng cau chặt. Cuối cùng hắn lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, tùy ý tẩm một chút nước trà rồi ném tới trước mặt Tang Yểu.

Tang Yểu cầm lấy khăn, lại nhìn sắc mặt Tạ Uẩn có vẻ rất không vui.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xụ xuống.

Tại sao Tạ Uẩn lại như vậy, còn chưa thành thân đâu, hắn đã bắt đầu ghét bỏ nàng. Chẳng lẽ bởi vì nhìn nàng không vừa mắt sao.

Trước kia hắn cũng không như vậy, chẳng lẽ bởi vì hôm nay nàng mới nói đồng ý cho nên thằng nhãi này đạt được rồi thì không quý trọng nữa?

Nghĩ đến đây, Tang Yểu cũng trở nên không vui.

Nàng dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mu bàn tay, chờ đến khi hoàn toàn lau sạch, cảm giác kỳ lạ trong lòng Tạ Uẩn mới chậm rãi tan biến. Hắn nói: “Về sau nàng đừng như vậy.”

Tang Yểu căn bản không biết hắn nói về cái gì.

Bây giờ nàng có chút tức giận, không muốn để ý đến hắn.

Hừ một tiếng xong vứt mạnh chiếc khăn lên mặt bàn.

Tạ Uẩn lại không hề thấy nàng tức giận, hắn tiếp tục nói: “Ngày mai ta sẽ đi đề thân. Nàng trở về nói với Tang đại nhân một tiếng.”

Hắn có cần vội vã như vậy hay không.

Nàng rất muốn phản bác nhưng nàng vẫn còn tức giận, không để ý tới hắn.

Tạ Uẩn lại nói: “Nàng có yêu cầu gì thì có thể nói ra, ta sẽ cố gắng hết sức đáp ứng.”

Đề thân thì có gì mà cần yêu cầu.

Nàng mím môi, không hé răng.

Đến lúc này Tạ Uẩn mới phát hiện người đối diện có chút kỳ quái. Hắn hơi híp mắt, chăm chú nhìn nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Tang Yểu vốn muốn nói một câu ta không sao nhưng kết quả không giữ được miệng lại nói ra lời trong lòng: “Ta không tức giận!”

Không khí im lặng một lúc, biểu hiện của Tang Yểu không khác gì đang lạy ông tôi ở bụi này, Tạ Uẩn muốn không biết cũng khó.

Hắn nói: “…… Nàng tức giận cái gì?”

Tang Yểu mím môi, có chút nhụt chí trước ánh mắt có tính áp bức của nam nhân.

Nhưng sau đó nàng nghĩ lại, nếu người này cho rằng trước khi thành thân có thể bắt nạt nàng thì chờ sau khi thành thân chẳng phải nàng không có tiếng nói nữa luôn sao?

Tang Yểu đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tạ Uẩn nói: “Lần sau không cho chàng nói chuyện với ta như vậy!”

Tạ Uẩn: “……?”

Tang Yểu đau lòng, nói thêm: “Ta đã từng nói với chàng từ rất lâu trước kia là chàng phải đối xử với ta dịu dàng một chút. Ngày thường, chàng đối xử lạnh lùng với ta thì thôi, vừa rồi còn ghét bỏ ta.”

“Nếu chàng ghét bỏ ta như vậy thì còn cưới ta làm gì?”

Trong lòng Tang Yểu biết Tạ Uẩn là người trời sinh tính tình lãnh đạm, hắn cũng không nhiệt tình với bất kỳ người nào.

Nhưng biết thì biết, nàng vẫn không muốn mỗi lần Tạ Uẩn nói chuyện với nàng đều giống như đang dạy bảo nàng.

Nói rất kiên quyết nhưng khi nàng nhớ tới bản thân còn có chuyện cần cầu xin hắn lại xìu xuống. Sắc mặt nàng dịu lại, cẩn thận nói thêm một câu: “…… Chàng nói có phải hay không.”

Tạ Uẩn không biết nàng tức giận cái gì, cũng không biết nàng ghét bỏ cái gì. Hắn càng không cảm thấy lời nói của mình với nàng là lạnh nhạt.

Tang Yểu vừa nói xong, xe ngựa cũng chậm rãi ngừng lại.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tịnh Liễm: “Chủ tử, đã tới nơi rồi ạ.”

Tang Yểu tránh ánh mắt của Tạ Uẩn, có chút chột dạ vén rèm đi xuống trước nhưng động tác của nàng có chút vội vàng nên người hơi nghiêng một chút.-

Tịnh Liễm đúng lúc ở bên cạnh, hắn thấy thế liền duỗi tay ra đỡ cánh tay Tang Yểu theo bản năng.

Nhưng đúng lúc này Tạ Uẩn đi ra từ trong xe ngựa.

Tịnh Liễm nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn mình.

Trong lòng hắn căng thẳng nhưng trên mặt không biểu hiện gì. Hắn nhanh chóng thu tay lại, lớn tiếng nói một câu: “Thiếu phu nhân cẩn thận.”

Tạ Uẩn dời ánh mắt sang chỗ khác.

Vị trí bọn họ ngồi chính là vị trí Tạ Uẩn và Trần Khả thường ngồi, trên lầu hai, cạnh lan can, bên cạnh có một gốc cây hợp hoan lớn có thể che giấu thân ảnh hai người họ. Những đóa hoa ngậm nước đung đưa trước gió, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.

Tang Yểu đã không còn sức hỏi hắn tại sao không tìm một căn phòng riêng.

Tạ Uẩn nói thẳng vào vấn đề nói: “Nàng nói đi, điều kiện gì vậy.”

Tang Yểu đặt tay lên bàn.

Bởi vì đây không phải một cuộn hôn nhân lưỡng tình tương duyệt cho nên nàng cảm thấy điều kiện của mình có chút quá đáng. Nhưng nàng suy nghĩ một chút, vẫn nhất định phải thêm vào.

Nàng nghiêm túc nói: “Ngày sau nếu chàng muốn nạp thiếp thì có thể cho ta xem người trước không?”

Nàng biết bản thân không phải là một người mạnh mẽ, cũng không thể cãi vã với người khác cho nên nàng lo lắng lỡ như sau này Tạ Uẩn nạp thiếp, đối phương lại là một người đanh đá, lại cậy sủng sinh kiêu, nói không chừng có thể bắt nạt nàng.

Cho nên nàng muốn Tạ Uẩn giúp trấn giữ cửa ải, để hắn nạp một người thiếp có tính tình tốt, như vậy hai người các nàng còn có thể trò chuyện.

Tạ Uẩn nghe vậy trầm mặc thật lâu.

Mặt mày lại dần dần lộ ra vẻ lạnh lùng.

Hắn không hiểu, nếu Tang Yểu thích hắn thì sao có thể nói ra những lời thái quá như vậy với hắn.

Hắn thậm chí không muốn để ý đến nàng nữa.

Cách một lúc lâu sau, mặt hắn không biểu tình nói: “Thật xin lỗi, để nàng thất vọng rồi. Cưới một mình nàng cũng đã đủ phiền toái rồi, về sau sẽ không có người khác.”

Huống hồ ở Tạ thị, gia phong đã quy định rằng đến 30 tuổi mà không có con cái mới có thể nạp thiếp. Hắn và những người thân thuộc trong tộc căn bản không có mấy người nạp thiếp.

Càng nghĩ càng tức giận, sắc mặt Tạ Uẩn cũng càng khó coi thêm.

Tang Yểu nghe vậy lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì sau khi mẫu thân nàng đi, bên cạnh phụ thân nàng cũng chưa từng xuất hiện một nữ nhân nào cho nên tuy rằng vừa rồi nàng nói như vậy, kỳ thật trong lòng vẫn có chút mâu thuẫn.

Tâm tình nàng tốt hơn một chút, tạm thời không so đo vừa rồi Tạ Uẩn mặt lạnh với nàng, giơ lên hai ngón tay, nói: “Điều kiện thứ hai.”

Sắc mặt Tạ Uẩn không tốt đẹp gì, lạnh lùng nói: “Nói.”

Tang Yểu nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Về sau chàng có thể dịu dàng với ta một chút không?”

Thấy Tạ Uẩn không trả lời, Tang Yểu cũng không ép buộc, hai tay nàng đặt ở trên đầu gối, nói: “Được rồi, ta chỉ có hai yêu cầu này.”

Giây lát sau, Tạ Uẩn hỏi: “Ví dụ như?”

Tang Yểu sửng sốt một lát mới hiểu được hắn mới hỏi lời dịu dàng vừa rồi là như thế nào, điều này khiến nàng có chút thắc mắc.

Dịu dàng nên hình dung như thế nào nhỉ.

Tạ Uẩn không mắng nàng, cũng không trừng mắt nhìn nàng. Thoạt nhìn hắn chỉ nhìn lạnh như băng mà thôi.

Tang Yểu vẫn không thể trả lời được, nàng nói: “Cái này không có gì để giải thích cả.”

Tầng dưới luôn có người ra vào, nàng luôn cảm thấy ngồi ở đây có chút xấu hổ nên đứng dậy nói: “Ta đi về trước đây.”

Tạ Uẩn không giữ nàng lại, hắn liếc mặt nhìn Tịnh Liễm một cái, Tịnh Liễm lập tức hiểu ý nói: “Thiếu phu nhân, mời đi theo thuộc hạ, thuộc hạ chuẩn bị xe cho ngài.”

Nhưng Tạ Uẩn tựa hồ đột nhiên thay đổi ý định, hắn lại đứng dậy cùng với Tang Yểu, nói: “Quên đi, ta và nàng đi cùng nhau.”

Đúng lúc hắn cũng muốn hồi phủ, nếu việc này đã quyết định xong thì hắn phải trở về thu xếp mọi việc.

Hôm nay đúng lúc là cuối tháng 5, nếu trong vòng nửa tháng hắn có thể hoàn thành xong lục lễ vậy thì đầu tháng 6, Tang Yểu có thể gả vào rồi.

Hai người cùng nhau bước xuống bậc thang, Tang Yểu mới đi tới cửa, quay đầu phát hiện phía sau mình chỉ có Tịnh Liễm.

Tịnh Liễm hơi gật đầu, nói: “Thiếu phu nhân, vừa rồi chủ tử bị Thẩm đại nhân gọi lại, nói là nói mấy câu rồi sẽ tới đây.”

Cả đường Tang Yểu đều nghe xưng hô này, nghe thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.

Hiện tại còn quá sớm, Tang Yểu còn chưa từng nghe nói nhà ai còn chưa định thân, hạ nhân đã sửa miệng trước. Nàng nói: “Tịnh Liễm, ngươi đừng gọi ta như vậy……”

Khi nói chuyện, Tang Yểu đã thấy Minh Dung đã đi ra từ Toái Ngọc Các cách đó không xa, bên cạnh còn có Lý Dao Các.

Hai người bọn họ đang đi về phía bên này.

Tang Yểu nhìn thấy Minh Dung lại nhớ tới trải nghiệm đau khổ của mình nên không muốn gặp nàng ta.

Hai người đang đi về phía nàng, Minh Dung vừa ngước mắt thì nhìn thấy Tang Yểu.

Sắc mặt nàng ta thay đổi, nói: “Lý tiểu thư, ta đột nhiên nhớ ra còn có chút việc nên đi trước, xin thứ lỗi không đón tiếp được.”

Nàng ta nói xong thì lập tức xoay người rời đi, căn bản không cho Lý Dao Các cơ hội trả lời.

Lý Dao Các dừng chân lại, hai ngày nay, nàng ta luôn cảm thấy Minh Dung luôn thất thần cho nên lúc này mới đề nghị tới Toái Ngọc Các đi dạo một chút. Nhưng cả đường người này cũng không nói câu nào, hiện tại lại bỏ một mình nàng ta ở lại rồi rời đi.

Không đợi nàng ta tức giận, nàng ta đã thấy Tang Yểu đứng ở trước mặt cùng với Tịnh Liễm đứng ở bên cạnh.
====================================================================================================