Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 79

====================================================================================================
Trong lúc đang suy nghĩ, Tạ Uẩn ngước mắt lên, ánh mắt hắn thoáng dừng lại ở trên người nàng một lát. Không có cảm xúc gì, cũng không giống bộ dáng muốn nói chuyện với nàng.

Tang Yểu đang chuẩn bị nhếch khóe môi, Tạ Uẩn đã dời ánh mắt đi sau đó sải bước đi qua người nàng.

Ý cười trên mặt Tang Yểu nhạt dần.

Cái gì vậy, nếu hắn nhìn nàng một lúc nữa thì nàng đã cười xong rồi.

Nàng cúi đầu, chán nản suy nghĩ, cùng là tới tham gia hiến tế, phía Tạ Uẩn bận rộn đến nỗi chân không chạm đất còn nàng lại đi loanh quanh vài vòng nửa canh giờ rồi, lại còn phải suy nghĩ đôi nam nữ kia đã làm xong chuyện hay chưa.

Có điều Tạ Uẩn quả thật rất bận.

Vốn dĩ hắn không cần phải làm những việc này. Những năm trước đều là phụ thân hắn phụ trách. Chỉ là đại khái năm nay Tạ Hoán Chi cảm thấy hắn nhàn rỗi cho nên mới giao một số công việc cho hắn phụ trách.

Lễ Bộ đã chuẩn bị và diễn tập trước đó vài ngày nhưng các phân đoạn cụ thể và điều phối nhân sự vẫn có chút hỗn loạn. Vì đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, Tạ Uẩn ngoài trừ kiểm tra bên ngoài chính điện còn cần phải đi kiểm tra ghế hai bên chính điện cùng Lễ bộ thượng thư.

Từ trưa đến giờ hắn còn chưa được nghỉ ngơi.

Cho đến khi tách ra với hai vị quan viên vừa rồi, Tạ Uẩn mới thả chậm bước chân lại.

Tịnh Liễm nhìn vẻ mặt mệt mỏi rõ ràng của Tạ Uẩn, tri kỷ nói: “Chủ tử, nếu không ngài trở về dùng bữa trước nhé?”

Tạ Uẩn không trả lời hắn ta.

Hắn suy nghĩ đến thân ảnh lẻ loi trên đường vừa rồi.

Sắc trời đã tối, vì sao nàng còn ở bên ngoài.

Một lúc sau, Tạ Uẩn mới mở miệng hỏi: “Từ Chùa Tề Dương đến Bắc Hành Cung, có phải danh sách chia phòng cố định hay không?”

Tịnh Liễm không biết tại sao Tạ Uẩn đột nhiên hỏi cái này nhưng hắn vẫn gật, nói: “Thuộc hạ nghe Lý công công nói họ không hề thay đổi.”

Tạ Uẩn rẽ vào một góc, phân phó nói: “Ngươi đi gọi Lý Cao Hiến tới Lưu Xuân Điện gặp ta.”

Lý Cao Hiến là thái giám cầm bút bên cạnh hoàng đế, phụ trách Sở Trân Lương. Lần này chuyện phân phối chỗ ở đúng là do hắn phụ trách.

Tịnh Liễm tuân lệnh, vừa muốn rời đi Tạ Uẩn đã gọi hắn lại.

Tựa hồ cảm thấy quay đi quay lại như vậy lãng phí thời gian nên hắn nói thẳng: “Thôi, ngươi bảo Lý Cao Hiến phái người đi tìm Minh Dung, chuyển nơi ở của nàng ta đến sương phòng bên cạnh Cung Trường Y đi, nói đây là ý tứ của Thái Tử.”

Tịnh Liễm khom lưng, nói: “Tuân lệnh.”

Hắn còn tưởng là cái gì.

Tang Yểu và Minh Dung ở cùng một chỗ, điều chuyển Minh Dung đi phỏng chừng là chủ tử muốn để cho Tang tiểu thư ở một mình cho thoải mái.

Tịnh Liễm rưng rưng nước mắt nghĩ. Thật là, trong lúc bận rộn trăm công nghìn việc như thế, người còn có thể nhớ tới chuyện này cũng chỉ có chủ tử hắn.

Dương Ôn Xuyên kia, hắn ta có thể làm được sao.

Chỉ sợ hắn ta cũng không biết Tang tiểu thư không thích Minh Dung đâu.

Điển lễ hiến tế thiên địa mỗi năm sẽ có một lần như vậy. Quy trình thông thường đều vô cùng phức tạp. Tế đàn chiếm diện tích rất lớn, chứa được rất nhiều người. Bắt đầu từ giờ Thìn, mọi người nghênh đón các vị thần rồi từ biệt các vị thần, gần như tiêu tốn mất thời gian một ngày.

Theo lệ thường, sau khi chấm dứt, Thánh Thượng sẽ thuận thế tổ chức yến tiệc ở Bắc Hành Cung. Các đại thần văn võ bá quan cơ bản đều sẽ tham dự yến tiệc.

Khi buổi tiệc bắt đầu, bầu trời đã đầy sao, đèn lồng cung đình được thắp sáng khắp nơi. Trong Điện Liễm Phương to như vậy, tất cả triều thần đều đang ăn uống linh đình.

Tang Yểu không tham gia.

Nàng chỉ dùng bữa đơn giản ở trong phòng, nhưng bởi vì ăn không ngon miệng nên nàng chỉ cắn một miếng rồi buông đũa xuống.

Nàng cũng không có ý định đi ra ngoài. Nàng chỉ đợi ngày mai rời đi cùng mọi người. Nàng vốn là người không thích nơi đông người. Lần này, nàng thuần túy là tới cho đủ số cho nên cho dù nàng không tới cũng không có người quan tâm đến nàng

Ngoại trừ phụ thân nàng.

Khi yến tiệc còn chưa bắt đầu, Tang Ấn đã phái người truyền lời vài lần, nói nàng nhất định phải tham gia.

Chỉ là Tang Yểu coi như không nghe thấy.

Từ đêm qua tới tối nay, Minh Dung đều không trở về. Nàng nghe nói nàng ta đã được chuyển tới sương phòng bên cạnh cung điện Thái Tử. Đúng lúc nàng được nhàn nhã hưởng thụ.

Kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình này, khoảng thời gian này nàng chưa từng được thoải mái.

Lại qua khoảng nửa canh giờ, cửa phòng lại được gõ vang lần nữa.

Tang Yểu không biết vì sao. Từ khi nàng ăn một miếng kia xong thì trong ngực luôn có chút bức bối, khó chịu.

Nàng cũng không để ý, mở cửa, lại là tiểu thái giám đến thúc giục nàng đến yến tiệc.

Sau lưng hắn là con đường đen như mực, hoa lá lộn xộn. Hắn cúi người, nói: “Tang tiểu thư ——”

Tang Yểu cắt lời hắn, nói: “Tiểu công công, yến hội cũng đã kết thúc rồi. Hiện tại ta đi cũng không tiện.”

“Ngươi không cần nghe lời phụ thân ta đến thúc giục ta.”

Tiểu thái giám kia mỉm cười, lắc đầu nói: “Tang tiểu thư, lần này nô tài đến không phải thúc giục ngài tham gia yến tiệc.”

Hắn tiếp tục nói: “Tang đại nhân nói là có việc muốn thương lượng với ngài, dặn dò nô tài dẫn ngài đến đó trước, sau đó sẽ tới sau.”

Tang Yểu cau mày, thầm nghĩ hôm nay phụ thân nàng thật sự phiền phức. Tại sao hai ngày trước ông ấy không tìm mình nói chuyện mà phải để đến hôm nay. Nàng nói: “Là đến phòng phụ thân ta sao?”

Tiểu thái giám lắc đầu, nói: “Chỗ Tang đại nhân ở có rất nhiều nam tử. Đại nhân sai nô tài dẫn ngài tới Phương Viên, chỗ đó đúng lúc có một gian sương phòng bỏ trống.”

Tang Yểu không muốn đi ra ngoài bởi vì có chút không thoải mái. Nàng vốn nghĩ để phụ thân nàng tới chỗ này của nàng cũng được. Nhưng nàng lại nghĩ để tiểu công công phải đi vài lần truyền lời cũng vất vả nên cuối cùng vẫn đồng ý.

Nơi Tang Yểu ở hẻo lánh, tiểu thái giám cũng không thắp đèn lồng. Hắn đi ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở Tang Yểu một câu chú ý dưới chân.

Khi đi ngang qua Điện Liễm Phương truyền đến tiếng đàn sáo thanh từ bên trong.

Tang Yểu ngước mắt lên nhìn qua đó. Điện Liễm Phương là cung điện lớn nhất Bắc Hành Cung, sức chứa mấy trăm người cũng không thành vấn đề.

Bên trong ánh đèn rực rỡ, đối lập với bóng tối và sự yên tĩnh bên ngoài.

Tiểu thái giám dừng bước chân lại, bóng dáng hắn ẩn ở trong đêm tối. Tang Yểu không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nghe hắn nói: “Tang tiểu thư muốn đi vào sao?”

“Nếu lúc này ngài vào yến tiệc thì có lẽ cũng không cần đến Phương Viên trước.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Chỉ là hình như yến tiệc cũng đã trôi qua hơn một nửa. Nếu hiện tại ngài đi vào từ cửa chính chỉ sợ……”

Tang Yểu lắc đầu, nói: “Ngươi dẫn ta tới Phương Viên đi.”

Tiểu thái giám ừm một tiếng, “Mời tiểu thư đi theo nô tài.”

Mà giờ phút này ở trong Điện Liễm Phương, Thánh Thượng đã trở về tẩm cung sau khi uống hai ly với quần thần.

Tạ Hoán Chi rảnh rỗi ghé vào bên cạnh Tạ Uẩn. Ông liếc mắt nhìn mấy tiểu cô nương ngồi ở đó, nhỏ giọng bảo đảm nói: “Con nói nhỏ cho ta biết là nữ tử nào. Sau khi trở về, ta nhất định sẽ không nói cho Diệu Nghi.”

Tạ Uẩn cầm chén rượu, cúi đầu uống một ngụm rượu, giả vờ không nghe thấy thấy.

“Hoặc là con chỉ cần nói họ cho ta thôi cũng được.”

Tạ Uẩn vẫn không để ý đến ông.

Tạ Hoán Chi thấy hắn như vậy cũng không tức giận. Ông cũng không biết sao ông và Diệu Nghi lại sinh ra một nhi tử hỗn đản như vậy. Nói không để ý đến người là không để ý đến người khác.

Tạ Hoán Chi đặt chén rượu sang một bên rồi rời đi.

Tịnh Liễm đứng ở phía sau Tạ Uẩn, liếc nhìn Tang Thanh Tri đang ở bên kia. Sau đó nói với Tạ Uẩn: “Chủ tử, vừa rồi thuộc hạ đi ngang qua bên kia, nghe thấy Tang đại nhân phái người đi thúc giục Tang tiểu thư tới đây vài lần.”

“Thuộc hạ còn nhìn tiểu thái giám kia hai lần.”

Hắn nghĩ rất hay, lấy quan hệ hiện tại của hai người này, hắn nói cái này cũng là trong phạm vi trách nhiệm nhỉ.

Nhưng Tạ Uẩn chỉ ừm một tiếng, không thèm để ý nói: “Ngươi không phát hiện gần đây bản thân càng ngày càng thích nói nhảm sao.”

Tịnh Liễm ngậm miệng lại, cũng không muốn để ý đến hắn.

Đúng lúc này, Trần Khả và Lục Lệ cùng đi tới, Dương Ôn Xuyên đang đỡ cánh tay hắn.

Trần Khả đã nhiều tuổi, sắc mặt lúc này đỏ bừng lại có chút suy rượu. Hắn chào hỏi Tạ Uẩn, nói: “Tự Bạch, ta đi về trước.”

Lục Lệ cũng cười nói: “Tự Bạch, chúng ta cũng đi đây. Nơi này thật sự rất nhàm chán.”

Người ra khỏi yến tiệc không nhiều lắm. Nhìn toàn bộ Điện Liễm Phương cũng không có vài người rời đi.

Tạ Uẩn nhìn về phía Lục Lệ, đột nhiên cau mày, nói: “Vừa rồi không phải ngươi và Nhung Yến ở cạnh nhau sao?”

Lục Lệ xì một tiếng, nói: “Tự Bạch, ngươi còn lén lút theo dõi ta à. Nhung Yến nói hắn có việc nên đi về trước rồi.”

Lục Lệ lại nói: “Làm sao vậy?”

“Lại nói, lần trước vì sao ngươi sai người chuyển Minh Dung đến bên cạnh ta chứ?”

Minh Dung vẫn còn ở trong yến tiệc. Khi mọi người xung quanh nói chuyện với nàng ta, khuôn mặt nàng ta rất lạnh lùng, viết rõ chữ cự tuyệt ở trên mặt.

Nhung Yến rời đi cũng không có gì đáng trách, cũng không chứng minh được cái gì. Mọi thứ trong yến tiệc vẫn như thường lệ.

Chỉ là hình như có chút kỳ lạ.

Ngày hôm qua hắn bận rộn không có thời gian để ý, đến bây giờ mới nhớ tới.

Bắc Hành Cung không giống Chùa Tề Dương, trong cung có số lượng sương phòng, cung điện cực kỳ lớn. Lần này, Sở Trân Lương vì để bớt việc nên cũng không thay đổi danh sách nơi ở.

Mà Minh Dung mặc dù chưa phải Thái Tử Phi nhưng nàng ta cũng là nữ nhi Minh thị, cùng dòng tộc với Hoàng Hậu. Nàng ta hoàn toàn có thể từ chối ở cùng một chỗ với Tang Yểu. Điều này cũng không khó khăn gì.

Huống hồ, nàng ta và Nhung Yến có tư tình, ở cùng người khác rất dễ bị nghi ngờ.

Hơn nữa, Tạ Uẩn cũng chắc chắn Tang Yểu đã từng gặp Nhung Yến, hơn nữa cũng không biết nàng có nhận ra hắn ta hay không.

Lấy kỹ năng diễn xuất vụng về của đồ ngốc kia, có lẽ bị phát hiện tại chỗ cũng không biết.
====================================================================================================