Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 77

====================================================================================================
Sắc mặt của Tạ Hoàn Chi trở nên càng lúc càng kém, ông tiếp tục nhỏ giọng, đơn giản nói rõ suy nghĩ của mình, nói: “Năm nay con cần phải thành thân cho ta!”

“Nếu như con không đồng ý thì ta và mẫu thân của con trực tiếp sống ở trong chùa Kỷ Ương. Chức thủ phụ này để cho con tới làm, con thích làm gì thì cứ làm đi.”

Tạ Uẩn im lặng một lúc, nói: “Nói như vậy thì Thường Niệm phương trượng nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh hai vị.”

Tạ Hoàn Chi tức giận đến mức im lặng nửa ngày, sau đó nói: “Hy vọng sau này con trai của con cũng làm con tức giận giống như vậy.”

Tạ Uẩn: “Con có lẽ sẽ không có con trai.”

“…… Con nói lại một lần nữa cho ta nghe coi?”

Tang Yểu im lặng không lên tiếng nhìn một lúc lâu, không biết từ khi nào mà Dương Ôn Xuyên đã đi tới bên cạnh nàng, hắn nhỏ giọng nói: “Yểu Yểu?”

Trong lòng của Tang Yểu căng thẳng, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt lại, nàng kinh ngạc nhìn về phía Dương Ôn Xuyên, nói: “Dương đại ca, tại sao huynh lại ở chỗ này?”

Hai tay của Dương Ôn Xuyên đặt ở sau người, dịu dàng nói: “Ta đi theo sư phụ đến đây xem lưu trình ngày mai, người của Lễ Bộ còn đang chuẩn bị nên ta đi ra ngoài trước.”

Hắn lại nhìn thoáng qua Tạ Uẩn đang đứng trên bậc cầu thang, nói: “Yểu Yểu đang nhìn Tạ đại nhân sao?”

Tang Yểu không biết tại sao mỗi lần nàng nhìn lén Tạ Uẩn thì đều bị phát hiện.

Chuyện này nếu phủ nhận thì giống như giấu đầu lòi đuôi, nàng lúng túng nói: “…… Ta chỉ tình cờ nhìn thấy mà thôi.”

“Hai người bọn họ có vẻ như đang cãi nhau, thật là kỳ quái.”

Dương Ôn Xuyên liếc mắt nhìn một cái, sau đó giải thích nói: “Đó là Tạ Các lão.”

Tang Yểu mở to hai mắt, nàng nghĩ thầm khó trách vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ vậy mà có người dám cãi nhau với Tạ Uẩn.

Dương Ôn Xuyên bật cười, hắn nói: “Tại sao muội lại đi ra ngoài? Không ở trong phòng nghỉ ngơi à?”

Tang Yểu nói: “Muội chỉ đi ra ngoài đi dạo một chút thô.”

“Dương đại ca, huynh không cần để ý đến muội. Huynh cứ đi làm việc của mình đi.”

Hai người sóng vai đi cùng một chỗ, Dương Ôn Xuyên nói: “Không sao hết, bây giờ ta không vội.”

Hắn lại nhỏ giọng nói với Tang Yểu “Thật không dám giấu giếm, ta tới đây là đục nước béo cò nên cũng không cần vội vàng quay về.”

Tang Yểu bật cười nói: “Vậy huynh chắc chắn hữu dụng hơn muội nhiều.”

Dương Ôn Xuyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạ Uẩn, nói: “Yểu Yểu, ta đoán Tạ Các lão đang nói đến hôn sự của Tạ đại nhân, chắc là không phải đang cãi nhau đâu.”

“Trước kia khi ta còn ở nhà, phụ thân mẫu thân cũng luôn thúc giục ta cưới vợ.”

Tang Yểu suy nghĩ, tuổi tác của Dương Ôn Xuyên thật ra cũng không tính là nhỏ, nếu hắn thành thân đúng độ tuổi bình thường thì lúc này chắc cũng đã có con rồi.

“Là bởi vì huynh chưa gặp được mình thích sao?”

Dương Ôn Xuyên mím môi, sau khi trầm ngâm một lúc nói: “Trước kia là như thế này, nhưng bây giờ thì có lẽ không phải vậy.”

Sau khi Tang Yểu phản ứng lại lời này là có ý gì thì lập tức trừng lớn đôi mắt, trong ánh mắt xinh đẹp toàn là nước mắt, nàng nói: “Dương đại ca, huynh có người mình thích sao? Là cô nương nhà ai vậy?”

Dương Ôn Xuyên bật cười,nhìn thẳng vào đôi mắt của Tang Yểu.

Khác với Tạ Uẩn, màu mắt của Dương Ôn Xuyên nhạt hơn, khi cười rộ lên thì có vẻ cả người rất ôn hòa.

Hắn vẫn chưa nói chuyện.

Tang Yểu bị hắn nhìn như vậy đột nhiên cảm thấy hơi không được tự nhiên.

“Dương đại ca, huynh……”

Dương Ôn Xuyên nhìn sang chỗ khác, nói: “Chỉ là ta còn không biết nàng ấy có chấp nhận ta không nữa?”

“Ta cũng không biết nên cho nàng biết như thế nào thì mới không có vẻ xúc phạm?”

Tang Yểu lại nắm ống tay áo của mình, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, nàng nói: “Dương đại ca, huynh ưu tú như vậy thì nàng ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Dương Ôn Xuyên lại lắc đầu nói: “Nhưng ta không muốn làm nàng ấy khó xử.”

“Lỡ như nàng không quá thích ta rồi lại bởi vì rất nhiều người bên ngoài quấy nhiễu mà miễn cưỡng lựa chọn ta, như vậy thì nàng ấy sẽ cảm thấy tiếc nuối.”

Tang Yểu sửng sốt một chút.

Nàng đang tự hỏi ý nghĩa của những lời này, thật ra trước kia Tang Yểu chưa bao giờ cảm thấy bản thân thỏa hiệp và miễn cưỡng lựa chọn đi tiếp thu một người mà mình không thích.

Bởi vì nàng cảm thấy trong kinh thành này hầu như tất cả mọi người đều là như vậy. Môn đăng hộ đối, ích lợi của liên hôn, cũng không có gì là không thể chấp nhận được.

Tôn trọng nhau như khách sống qua một đời thật ra cũng rất không tệ, đây là lý tưởng của đa số mọi người.

Nhưng Tang Yểu không biết, sau khi lựa chọn như vậy thì thật sự sẽ khiến nàng cảm thấy tiếc nuối sao.

Nàng cảm thán từ đáy lòng: “Dương đại ca, nếu biết huynh nghĩ như vậy thì nàng ấy nhất định cảm thấy rất vui vẻ.”

Dương Ôn Xuyên hỏi: “Tại sao Yểu Yểu lại nói như vậy?”

Tang Yểu nói: “Muội cũng không biết, nhưng nếu có người nói những lời như vậy với muội thì muội cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”

Dương Ôn Xuyên lại nhìn về phía nàng, phía sau nàng là cung điện tường đỏ ngói vàng, trên bầu trời to lớn ngẫu nhiên sẽ có chim chóc bay qua.

Dương Ôn Xuyên luôn không muốn ép nàng ở lúc không thích hợp đưa ra quyết định, nhưng vào giờ phút này hắn vẫn hỏi ra câu hỏi kia.

Hắn nhỏ giọng nói: “Vậy Yểu Yểu, nếu là muội thì muội có đồng ý để hắn cưới muội không?”

Tang Yểu mím môi lại.

Nàng cảm thấy ánh mắt Dương Ôn Xuyên nhìn nàng có hơi cẩn thận, hắn đang đợi đáp án của nàng nhưng lại có vẻ hơi sợ hãi.

Tang Yểu không biết tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy.

Rốt cuộc vào giờ phút này cảm giác không được tự nhiên kia lên tới đỉnh điểm, nàng nhớ tới cuộc trò chuyện của nàng với Tang Yến Hòa.

Nhưng nàng không dám suy đoán lung tung, cũng không muốn vào giờ phút này nói dối Dương Ôn Xuyên.

Sau một lúc lâu, ở dưới ánh mắt của Dương Ôn Xuyên, nàng chậm rãi mở miệng nói: “Muội……”

Lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng thì khóe mắt của nàng lại lần nữa chú ý đến Tạ Uẩn.

Hắn ở nơi cách bọn họ khá xa, đứng trên bậc cầu thang cao bằng ngọc trắng và vẫn chưa nhìn thấy nàng.

Tạ Hoàn Chi nói xong, đã rời đi rồi, Tạ Uẩn xoay người sang chỗ khác, đang cúi đầu ra lệnh gì đó với người bên cạnh. Mọi người tới lui bận rộn, hắn đưa lưng về phía nàng, ánh nắng dịu dàng buông xuống kéo bóng dáng của hắn rất dài.

Trên những bậc cầu thang dài, ngọc trắng lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng mặt trời, từng bậc từng bậc một. Nó quý giá, rực rỡ, hùng vĩ, khiến nàng không thể vượt qua được.

Dương Ôn Xuyên đợi một lúc nhưng không nghe thấy câu trả lời. Hắn quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Tang Yểu. Vào giờ phút Tang Yểu thu hồi ánh mắt lại, nàng nói đúng sự thật với Dương Ôn Xuyên: “Ta đồng ý.”

Nàng cảm thấy nàng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

Nếu sau này nàng gả cho một người tôn trọng như khách với nàng thì nàng đồng ý. Tất cả những rắc rối của con người đều xuất phát từ dục vọng, bao gồm cả khát vọng với tình yêu, dục vọng tình yêu rất khó vứt bỏ đối với người nào đó. Bởi vì muốn mà chưa từng có được nên mới có thể khiến người ta cảm thấy tiếc nuối. Mà nàng giống như không hề muốn bất kỳ điều gì trong số này.

Chờ đến khi Tang Yểu trở về thì đã đến giờ Thân. Minh Dung còn đang ở trong phòng.

Tang Yểu đẩy cửa bước vào, Minh Dung nhìn về phía nàng, thản nhiên nói: “Tang cô nương, buổi tối hôm nay ngươi còn đi tụng kinh không?”

Tang Yểu cảm thấy bị sốc ngay lập tức. Nàng ta có ý gì chứ, đêm nay Nhung Yến còn tới đây sao? Chắc hai người bọn họ không phải như vậy đâu đúng không?

Tang Yểu nói: “…… Ta cũng không biết.”

Minh Dung nhìn về phía nàng, tiếp tục nói: “Chắc là cần đấy. Tang cô nương, ta chỉ hỏi một chút mà thôi, nếu ngươi không muốn đi cũng được.”

“Nhưng thật ra ta khá hy vọng là ngươi sẽ đi.”

“Tang cô nương, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Lúc ở kinh thành, hai người này có rất nhiều cơ hội gặp nhau, kể cả lần trước nàng gặp Minh Dung và Nhung Yến ở Toái Ngọc Các. Hiện giờ nghĩ lại, nói vậy lần đó nhất định hai người bọn họ cũng muốn làm loại chuyện này.

Tang Yểu thật sự không thể nghĩ ra. Trong kinh thành bọn họ có nhiều cơ hội như vậy, sao lại không bỏ được cơ hội ở đại điển hiến tế chứ. Không phải tối hôm qua nàng mới nhường chỗ cho hai người bọn họ sao.

Tang Yểu thật sự không muốn đi ra ngoài. Nàng nhỏ giọng nói: “…… Ta thật sự có thể nói rằng ta không muốn ra ngoài sao?”

Minh Dung nói: “Có thể chứ, nhưng mà tối nay ta có việc. Làm sao bây giờ?”

Có việc gì?

Không phải, Minh Dung cứ không để nàng vào mắt như vậy sao?

Vậy mà nàng ta lại có thể nói thẳng ra như vậy. Tang Yểu không hỏi rõ có chuyện gì. Nàng thật sự rất đau khổ. Ngày hôm qua thì thôi, chẳng lẽ, hôm nay nàng lại phải đi tìm Tạ Uẩn một chuyến sao.

Bởi vì thời gian hiến tế lần này không giống trước đây, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu, hôm nay, người của Lễ Bộ vẫn đang bận rộn chuẩn bị.

Mặc dù Tạ Uẩn không phải người của Lễ Bộ nhưng cũng có trách nhiệm giám sát, không có cách nào quan tâm đến nàng. Nàng cũng không thể chạy tới ngủ với phụ thân nàng chứ?

Nàng tiếp tục giãy giụa nói: “Nhưng ta cảm thấy ta đọc không tốt…… Nếu không, đêm mai ta lại đi?”

Để nàng nghỉ ngơi một chút, cũng cho bản thân Minh Dung nghỉ ngơi một chút.

Minh Dung lẳng lặng nhìn nàng. Sau một lúc mới nói: “Vậy thì tùy ngươi.”

Nàng ta xoay người sang chỗ khác, không nói chuyện với nàng.

Tang Yểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù nàng không cần đi ra ngoài ngủ nhưng nàng lại bắt đầu lo lắng mình từ chối Minh Dung, Minh Dung có thể ghi hận nàng hay không.

Thật sự phiền phức! Còn không bằng nàng không biết việc này.

Chờ trở lại Kinh Thành, cả đời này nàng cũng không muốn gặp lại Minh Dung nữa.

Tới gần lúc chạng vạng, Minh Dung một mình đi ra ngoài. Tang Yểu không biết nàng ta đi ra ngoài làm gì nhưng sau khi trong phòng chỉ còn một mình nàng, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
====================================================================================================