Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 62
====================================================================================================
Tịnh Liễm gõ cửa, nói: “Công tử, Dương đại nhân đưa đồ tới cho ngài, hiện tại ngài có muốn xem không ạ?”
Tạ Uẩn nói: “Tiến vào.”
Hơi thở Tang Yểu cứng đờ, vội vàng tránh ở phía sau cửa.
Tịnh Liễm mở một cánh cửa thì đã thấy Tạ Uẩn đứng ngay ở cạnh cửa.
Hắn sửng sốt một chút sau đó cúi người đưa đồ cho Tạ Uẩn.
Khi đứng dậy, hắn không cẩn thận thoáng nhìn bàn tròn phía sau Tạ Uẩn. Bên trên có một đồ màu đen. Hình như là …… con nhện lớn??
Cửa phòng lại được đóng lại.
Tang Yểu nhẹ nhàng thở ra, bước ra từ cạnh cửa, nói: “Làm ta sợ muốn chết.”
Nàng hỏi: “Khi nào thì ngươi đi?”
Tạ Uẩn: “Lời này ta nghĩ nên hỏi ngươi mới đúng.”
Rốt cuộc có thể nói chuyện đàng hoàng hay không vậy.
Tang Yểu thật sự không biết Tịnh Liễm làm thế nào chịu đựng được người nam nhân này.
Nhưng người ở dưới mái hiên, Tang Yểu không thể không cúi đầu. Nàng nói: “Dù sao, cũng không phải ta cố ý tới đây. Ta vốn dĩ định đi rồi nhưng lại gặp Thái Tử điện hạ.”
Nàng buồn bã thở dài, nhỏ giọng nói: “Hắn nói sẽ đưa ta một con mèo con. Ta đã đợi rất lâu, nghe nói mèo mới được nửa tháng, có lẽ không lớn bằng tay ta đâu. Ta còn đang tưởng tưởng rất lâu, khẳng định nó rất đáng yêu.”
“Ta rất mong đợi nó.”
Nàng liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới người Tạ Uẩn, giọng điệu có chút ghét bỏ, nhỏ giọng nói: “Kết quả lại là ngươi đến.”
Tạ Uẩn ừm một tiếng, nói: “Thực xin lỗi, ta quay lại phòng của mình lại làm ngươi thất vọng rồi.”
Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc bổ sung: “Xem ra đã đến lúc đề nghị Hoàng Thượng xây cho meo meo của ngươi một tòa cung điện trong Hoàng Cung.”
Tang Yểu: “……”
Nếu một ngày tên nam nhân này không nói mỉa người khác thì chắc cả người hắn sẽ khó chịu hả.
“Ngươi có thể nói chuyện tử tế hay không.”
Thật đáng ghét.
Tạ Uẩn không để ý tới nàng, hắn một mình đi đến trước bàn tròn, chậm rãi rót cho bản thân một chén trà, coi như không có ai ở đây.
Quên đi, hắn cũng không đến mức đuổi người ta ra ngoài.
Tạ Uẩn quả thật không thích người khác giở thủ đoạn nhỏ với hắn, cho dù là Tang Yểu cũng không ngoại lệ.
Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, nếu không có người khác sắp xếp, lấy đầu óc của nàng quả thật không có khả năng tiến vào đây.
Huống hồ kỹ thuật diễn của nàng rất vụng về, nếu thật sự giả vờ, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể phát hiện ra.
Tang Yểu lẳng lặng đứng ở cạnh cửa.
Nàng đứng ở đây, Tạ Uẩn ngồi ở kia uống trà. Trong bầu không khí trầm mặc, nàng càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.
Vừa rồi vì sao nàng phải chột dạ chứ.
Một chút khí thế cũng không có.
Vốn dĩ là Thái Tử bảo nàng chờ ở đây. Nàng cũng không nói dối. Tạ Uẩn và Thái Tử quen biết. Nếu đuối lý thì cũng nên là hắn đuối lý mới đúng.
Tang Yểu im lặng suy nghĩ. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian này quả thật mình và Tạ Uẩn thân thiết hơn một chút.
Như vậy hắn hiểu lầm việc này cũng không phải chuyện lạ gì.
Tạ Uẩn uống trà xong, lại đi đến bàn làm việc cách đó không xa ngồi xuống.
Trên bàn làm việc không tính là rộng rãi bày biện đủ loại công văn, quyển trục. Thậm chí còn có cả một số sách cổ, kinh Phật. Dường như chỗ đó là nơi được yêu thích duy nhất trong phòng.
Đây hẳn là nơi nghỉ ngơi tạm thời của Tạ Uẩn ở trong cung. Những người đi lại bên ngoài chắc chắn cũng ở cách đó không xa.
Hắn vén vạt áo lên, ngồi xuống.
Rất có tư thế coi như nàng không tồn tại.
Hai người, một đứng một ngồi, cũng không nói chuyện gì nữa. Tang Yểu hừ một tiếng ở trong lòng, nghĩ thầm hắn coi như nàng không tồn tại, vậy nàng cũng không để ý đến hắn.
Nàng đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, nghĩ thầm đợi lát nữa không nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì nàng sẽ rời đi.
Kiên quyết không ở lâu với hắn.
Nam nhân thúi, trương mặt lạnh cho ai nhìn chứ.
Nếu thích nàng sao còn không nắm chặt cơ hội ở chung một mình với nàng đi, vậy mà còn dỗi nàng, thật đáng ghét.
Đợi lát nữa nàng đi rồi hắn sẽ phải hối hận.
Tang Yểu hạ quyết tâm trong lòng.
Thời gian trôi qua từng chút. Mỗi khi Tang Yểu cảm thấy bên ngoài không có ai thì sẽ có tiếng bước chân truyền đến.
Nàng đứng lâu có chút đau chân.
Vì thế nàng cử động thân thể, ngồi lên chiếc ghế đẩu cạnh bàn tròn, sau đó hơi ghé nửa người vào trên bàn.
Nàng lén nhìn Tạ Uẩn, nam nhân vẫn ngồi ở đó, trên tay không biết cầm thứ gì. Hình như là công văn, lại hình như không phải. Hắn đã đọc mấy quyển dày rồi.
Thật là kỳ quái. Không phải hắn tới nơi này ngủ trưa sao.
Sao vẫn còn xử lý công vụ.
Không phải mỗi ngày hắn đều như vậy chứ.
Trước kia, Tang Yểu vẫn luôn cảm thấy loại người thông minh giống như Tạ Uẩn làm việc gì cũng dễ như trở bàn tay, hiện tại xem ra kỳ thật cũng không phải như vậy.
Hắn không chỉ thông minh hơn người khác mà còn nghiêm khắc, kỷ luật hơn người khác.
Không trách được mọi người trong triều đều khen hắn không dứt miệng.
Tang Yểu chống mặt nhìn hắn, nhìn nhìn, nàng không khỏi bắt đầu buồn ngủ.
Nói ví dụ hiện tại, nàng buồn ngủ không chịu nổi, người này thoạt nhìn vẫn rất tập trung.
Nhưng đây không phải lỗi của nàng, bình thường giờ này ở nhà nàng cũng đã ngủ trưa rồi.
Tang Yểu cố gắng hết sức để không ngủ.
Nhưng khi thời gian đến, nàng không thể kiên trì nổi.
Đầu không tự chủ gục lại giục, liều mạng kiên trì được mười lăm phút, cuối cùng nàng ghé vào trên mặt bàn.
Mái tóc đen dài của thiếu nữ đen nhanh rũ xuống. Nàng cứ như vậy nằm sấp xuống ngủ thiếp đi.
Mà người nam nhân trước bàn làm việc vẫn luôn không ngẩng đầu lại chậm rãi đặt tấu thiếp trong tay xuống trong yên lặng. Hắn ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào thiếu nữ đang ngủ ngon lành trên bàn.
*
Buổi trưa hoàng cung luôn đặc biệt yên tĩnh, cho dù có thái giám hay cung nữ đi qua cũng đều phải nhẹ nhàng chân tay.
Cửa phòng đóng chặt nhưng ánh nắng chói chang vẫn xuyên qua lớp giấy dán trên cửa sổ, chiếu xuống một bóng râm.
Đại khái là tư thế này thật sự không thoải mái, thiếu nữ đã vô thức thay đổi tư thế.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Tạ Uẩn đứng dậy.
Thiếu nữ đang ngủ say bởi vì đã vô cùng buồn ngủ nên nàng ngủ vô cùng sâu giấc. Thậm chí, nàng không nhận ra rằng người nam nhân mà nàng vừa than thở quá tập trung đã chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.
Hôm nay Tang Yểu mặc một bộ váy màu hồng cánh sen, thân thể nàng không giống những cô nương gầy gò khác, nhìn nàng có chút đầy đặn, đặc biệt là hai chiếc bánh bao trắng lớn đã làm phiền nàng bấy lâu và cặp mông nàng không để ý lắm.
Nhưng khung xương nàng nhỏ, cho nên dù có chút đẫy đà nhưng nhìn vẫn rất mảnh mai.
Không chỉ như vậy, mặt nàng nhiều thịt làm cho người ta cảm giác mềm như bông. Bình thường nàng nói chuyện, làm việc cũng luôn chậm rãi, không chút nóng nảy nào.
Lúc này, thiếu nữ đang nằm ghé vào bàn tròn, gối lên một cánh tay, một cánh tay khác thì tùy tiện đặt ở bên cạnh.
Bởi vì vải bị kéo căng cho nên khi Tạ Uẩn rũ mắt có thể dễ dàng nhìn thấy chỗ làn da trắng như sữa như ẩn như hiện dưới cánh tay nàng và phần hở ra sau gáy.
Khuôn mặt mềm mại bị cánh tay áp sát. Đôi môi thiếu nữ hơi hé mở, hàng mi đen nhánh ngoan ngoãn rũ uống, không hề phòng bị ngủ ở trong phòng hắn.
Tạ Uẩn rũ mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Trong mắt hắn cũng không có nhiều cảm xúc huống chi là dục vọng. Tựa hồ thiếu nữ mềm mại này chỉ là một quyển trục bình thường, không khác gì những quyển trục hắn vừa mới xem.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn sẽ không có cảm xúc lưu luyến một quyển trục, càng sẽ không ảo tưởng giữa đêm khuya.
Nhưng trước đó, hắn rất ít khi nhớ mãi không quên cái gì, tình yêu nam nữ đối với hắn càng không đáng một đồng.
Đối với nữ tử, hắn cũng sẽ không cố gắng khống chế bản thân, hắn chỉ đơn thuần là không có hứng thú mà thôi.
Không có hứng thú với tình dục, càng không có hứng thú với tình yêu.
Rõ ràng hắn không thích Tang Yểu, cũng sẽ không thích nàng.
Nhưng gần đây hắn phát hiện, thân thể của nàng quả thật có lực hấp dẫn hắn. Chính xác mà nói, là sự tò mò.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Từ trước đến nay, Tạ Uẩn, một con người lý trí, hắn sẽ luôn tìm hiểu tận cùng của vấn đề mà không trốn tránh.
Một lúc sau, nam nhân đưa tay ra, ngón tay vừa rồi cầm bút nhẹ nhàng dừng ở trên gương mặt của thiếu nữ.
Động tác nam nhân mang theo thăm dò, lòng bàn tay di chuyển từ cái trán đầy đặn xuống khuôn mặt mềm mại. Hắn hơi dùng lực một chút, đầu ngón tay ấn xuống, cuối cùng cũng chạm tới cằm nàng.
Cảm xúc quen thuộc.
Đầu ngón tay lại hướng lên phía trên, chạm vào đôi môi hồng nộn của thiếu nữ. Khi lướt qua môi dưới nàng, thiếu nữ đang ngủ say có lẽ cảm thấy sự khó chịu trên môi, vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.
Càng kỳ lạ hơn.
Mỗi khi Tạ Uẩn cho rằng hắn đã quen thuộc với nó. Nàng luôn có thể tung ra một số mặt khác làm hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta tò mò tìm kiếm.
Tạ Uẩn cau mày, rút tay lại.
Tang Yểu vẫn nhắm chặt hai mắt.
Nàng ngủ cũng không an ổn.
Nhưng bởi vì quá buồn ngủ cho nên điều này cũng không trở ngại nàng chìm sâu vào mộng đẹp. Có lẽ là do hôm nay nhìn thấy Tạ Uẩn quá nhiều cho nên trong giấc ngủ ngắn ngủi này, hắn lại một lần nữa đi vào giấc mộng của nàng.
Đây cũng không phải điều gì xa lạ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Nàng thậm chí đã hai lần mộng xuân về hắn. Cho nên về Tạ Uẩn, mặc kệ nàng mơ thấy cái gì nàng cũng không cảm thấy lạ.
Chỉ là hôm nay giấc mộng vô cùng chân thật.
Nàng mơ thấy Tạ Uẩn ép nàng đọc sách.
Cảnh tượng cũng ở trong căn phòng hiện tại. Hắn ngồi ở kia không nhúc nhích, chỉ là trước mặt có rất nhiều sách vở.
Hắn giống như một vị lão sư vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói với nàng, “Trưa hôm nay phải đọc hết chỗ này.”
Tang Yểu không muốn đọc, nàng lắc đầu nói: “Không đọc hết được.”
Nhưng Tạ Uẩn trong mộng rất vô tình vô nghĩa, hắn nghe vậy thì uy hiếp nói: “Nhất định phải đọc xong. Nếu không, ngươi không thể ngủ trưa.”
Tang Yểu cực kỳ khổ sở, nàng ghé vào trên bàn nói: “Nhưng mà cánh tay ta rất tê.”
Nàng nói xong, Tạ Uẩn cũng không để ý tới nàng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Cánh tay nàng vẫn còn rất tê. Mặc dù nàng cũng không biết vì sao lại tê.
Tang Yểu đành phải ngẩng đầu lên, cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ, thử thương lượng với hắn: “Vậy ngươi phải dịu dàng với ta một chút nhé.”
Nàng đề nghị nói: “Ví dụ như dỗ dành ta cái gì đó.”
Sau đó, Tạ Uẩn nắm lấy cánh tay của nàng, nói giống như tỷ tỷ dỗ nàng khi nàng còn nhỏ: “Vậy, Yểu Yểu hôn ta đi.”
Tang Yểu cực kỳ vui vẻ, nói: “Được ạ.”
Tạ Uẩn ôm nàng khi nàng hôn tới.
Chỉ là khi còn nhỏ, tỷ tỷ hôn nàng, tỷ tỷ sẽ chỉ hôn má. Nhưng người này lại hôn toàn bộ khuôn mặt nàng.
Nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng đại khái là bởi vì dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng mơ thấy Tạ Uẩn hôn nàng cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không có quá nhiều cảm xúc phập phồng gì.
Mãi cho đến khi Tạ Uẩn trong mộng lại gọi đến xưng hô làm nàng khiếp sợ 800 năm kia.
“……”
Nếu không phải nàng ngủ rất sâu thì thiếu chút nữa đã bị doạ tỉnh.
Tạ Uẩn nói: “Tiến vào.”
Hơi thở Tang Yểu cứng đờ, vội vàng tránh ở phía sau cửa.
Tịnh Liễm mở một cánh cửa thì đã thấy Tạ Uẩn đứng ngay ở cạnh cửa.
Hắn sửng sốt một chút sau đó cúi người đưa đồ cho Tạ Uẩn.
Khi đứng dậy, hắn không cẩn thận thoáng nhìn bàn tròn phía sau Tạ Uẩn. Bên trên có một đồ màu đen. Hình như là …… con nhện lớn??
Cửa phòng lại được đóng lại.
Tang Yểu nhẹ nhàng thở ra, bước ra từ cạnh cửa, nói: “Làm ta sợ muốn chết.”
Nàng hỏi: “Khi nào thì ngươi đi?”
Tạ Uẩn: “Lời này ta nghĩ nên hỏi ngươi mới đúng.”
Rốt cuộc có thể nói chuyện đàng hoàng hay không vậy.
Tang Yểu thật sự không biết Tịnh Liễm làm thế nào chịu đựng được người nam nhân này.
Nhưng người ở dưới mái hiên, Tang Yểu không thể không cúi đầu. Nàng nói: “Dù sao, cũng không phải ta cố ý tới đây. Ta vốn dĩ định đi rồi nhưng lại gặp Thái Tử điện hạ.”
Nàng buồn bã thở dài, nhỏ giọng nói: “Hắn nói sẽ đưa ta một con mèo con. Ta đã đợi rất lâu, nghe nói mèo mới được nửa tháng, có lẽ không lớn bằng tay ta đâu. Ta còn đang tưởng tưởng rất lâu, khẳng định nó rất đáng yêu.”
“Ta rất mong đợi nó.”
Nàng liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới người Tạ Uẩn, giọng điệu có chút ghét bỏ, nhỏ giọng nói: “Kết quả lại là ngươi đến.”
Tạ Uẩn ừm một tiếng, nói: “Thực xin lỗi, ta quay lại phòng của mình lại làm ngươi thất vọng rồi.”
Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc bổ sung: “Xem ra đã đến lúc đề nghị Hoàng Thượng xây cho meo meo của ngươi một tòa cung điện trong Hoàng Cung.”
Tang Yểu: “……”
Nếu một ngày tên nam nhân này không nói mỉa người khác thì chắc cả người hắn sẽ khó chịu hả.
“Ngươi có thể nói chuyện tử tế hay không.”
Thật đáng ghét.
Tạ Uẩn không để ý tới nàng, hắn một mình đi đến trước bàn tròn, chậm rãi rót cho bản thân một chén trà, coi như không có ai ở đây.
Quên đi, hắn cũng không đến mức đuổi người ta ra ngoài.
Tạ Uẩn quả thật không thích người khác giở thủ đoạn nhỏ với hắn, cho dù là Tang Yểu cũng không ngoại lệ.
Chỉ là nhìn tình hình trước mắt, nếu không có người khác sắp xếp, lấy đầu óc của nàng quả thật không có khả năng tiến vào đây.
Huống hồ kỹ thuật diễn của nàng rất vụng về, nếu thật sự giả vờ, chỉ cần liếc mắt một cái là hắn có thể phát hiện ra.
Tang Yểu lẳng lặng đứng ở cạnh cửa.
Nàng đứng ở đây, Tạ Uẩn ngồi ở kia uống trà. Trong bầu không khí trầm mặc, nàng càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.
Vừa rồi vì sao nàng phải chột dạ chứ.
Một chút khí thế cũng không có.
Vốn dĩ là Thái Tử bảo nàng chờ ở đây. Nàng cũng không nói dối. Tạ Uẩn và Thái Tử quen biết. Nếu đuối lý thì cũng nên là hắn đuối lý mới đúng.
Tang Yểu im lặng suy nghĩ. Nàng cảm thấy trong khoảng thời gian này quả thật mình và Tạ Uẩn thân thiết hơn một chút.
Như vậy hắn hiểu lầm việc này cũng không phải chuyện lạ gì.
Tạ Uẩn uống trà xong, lại đi đến bàn làm việc cách đó không xa ngồi xuống.
Trên bàn làm việc không tính là rộng rãi bày biện đủ loại công văn, quyển trục. Thậm chí còn có cả một số sách cổ, kinh Phật. Dường như chỗ đó là nơi được yêu thích duy nhất trong phòng.
Đây hẳn là nơi nghỉ ngơi tạm thời của Tạ Uẩn ở trong cung. Những người đi lại bên ngoài chắc chắn cũng ở cách đó không xa.
Hắn vén vạt áo lên, ngồi xuống.
Rất có tư thế coi như nàng không tồn tại.
Hai người, một đứng một ngồi, cũng không nói chuyện gì nữa. Tang Yểu hừ một tiếng ở trong lòng, nghĩ thầm hắn coi như nàng không tồn tại, vậy nàng cũng không để ý đến hắn.
Nàng đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, nghĩ thầm đợi lát nữa không nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì nàng sẽ rời đi.
Kiên quyết không ở lâu với hắn.
Nam nhân thúi, trương mặt lạnh cho ai nhìn chứ.
Nếu thích nàng sao còn không nắm chặt cơ hội ở chung một mình với nàng đi, vậy mà còn dỗi nàng, thật đáng ghét.
Đợi lát nữa nàng đi rồi hắn sẽ phải hối hận.
Tang Yểu hạ quyết tâm trong lòng.
Thời gian trôi qua từng chút. Mỗi khi Tang Yểu cảm thấy bên ngoài không có ai thì sẽ có tiếng bước chân truyền đến.
Nàng đứng lâu có chút đau chân.
Vì thế nàng cử động thân thể, ngồi lên chiếc ghế đẩu cạnh bàn tròn, sau đó hơi ghé nửa người vào trên bàn.
Nàng lén nhìn Tạ Uẩn, nam nhân vẫn ngồi ở đó, trên tay không biết cầm thứ gì. Hình như là công văn, lại hình như không phải. Hắn đã đọc mấy quyển dày rồi.
Thật là kỳ quái. Không phải hắn tới nơi này ngủ trưa sao.
Sao vẫn còn xử lý công vụ.
Không phải mỗi ngày hắn đều như vậy chứ.
Trước kia, Tang Yểu vẫn luôn cảm thấy loại người thông minh giống như Tạ Uẩn làm việc gì cũng dễ như trở bàn tay, hiện tại xem ra kỳ thật cũng không phải như vậy.
Hắn không chỉ thông minh hơn người khác mà còn nghiêm khắc, kỷ luật hơn người khác.
Không trách được mọi người trong triều đều khen hắn không dứt miệng.
Tang Yểu chống mặt nhìn hắn, nhìn nhìn, nàng không khỏi bắt đầu buồn ngủ.
Nói ví dụ hiện tại, nàng buồn ngủ không chịu nổi, người này thoạt nhìn vẫn rất tập trung.
Nhưng đây không phải lỗi của nàng, bình thường giờ này ở nhà nàng cũng đã ngủ trưa rồi.
Tang Yểu cố gắng hết sức để không ngủ.
Nhưng khi thời gian đến, nàng không thể kiên trì nổi.
Đầu không tự chủ gục lại giục, liều mạng kiên trì được mười lăm phút, cuối cùng nàng ghé vào trên mặt bàn.
Mái tóc đen dài của thiếu nữ đen nhanh rũ xuống. Nàng cứ như vậy nằm sấp xuống ngủ thiếp đi.
Mà người nam nhân trước bàn làm việc vẫn luôn không ngẩng đầu lại chậm rãi đặt tấu thiếp trong tay xuống trong yên lặng. Hắn ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào thiếu nữ đang ngủ ngon lành trên bàn.
*
Buổi trưa hoàng cung luôn đặc biệt yên tĩnh, cho dù có thái giám hay cung nữ đi qua cũng đều phải nhẹ nhàng chân tay.
Cửa phòng đóng chặt nhưng ánh nắng chói chang vẫn xuyên qua lớp giấy dán trên cửa sổ, chiếu xuống một bóng râm.
Đại khái là tư thế này thật sự không thoải mái, thiếu nữ đã vô thức thay đổi tư thế.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Tạ Uẩn đứng dậy.
Thiếu nữ đang ngủ say bởi vì đã vô cùng buồn ngủ nên nàng ngủ vô cùng sâu giấc. Thậm chí, nàng không nhận ra rằng người nam nhân mà nàng vừa than thở quá tập trung đã chậm rãi đi đến bên cạnh nàng.
Hôm nay Tang Yểu mặc một bộ váy màu hồng cánh sen, thân thể nàng không giống những cô nương gầy gò khác, nhìn nàng có chút đầy đặn, đặc biệt là hai chiếc bánh bao trắng lớn đã làm phiền nàng bấy lâu và cặp mông nàng không để ý lắm.
Nhưng khung xương nàng nhỏ, cho nên dù có chút đẫy đà nhưng nhìn vẫn rất mảnh mai.
Không chỉ như vậy, mặt nàng nhiều thịt làm cho người ta cảm giác mềm như bông. Bình thường nàng nói chuyện, làm việc cũng luôn chậm rãi, không chút nóng nảy nào.
Lúc này, thiếu nữ đang nằm ghé vào bàn tròn, gối lên một cánh tay, một cánh tay khác thì tùy tiện đặt ở bên cạnh.
Bởi vì vải bị kéo căng cho nên khi Tạ Uẩn rũ mắt có thể dễ dàng nhìn thấy chỗ làn da trắng như sữa như ẩn như hiện dưới cánh tay nàng và phần hở ra sau gáy.
Khuôn mặt mềm mại bị cánh tay áp sát. Đôi môi thiếu nữ hơi hé mở, hàng mi đen nhánh ngoan ngoãn rũ uống, không hề phòng bị ngủ ở trong phòng hắn.
Tạ Uẩn rũ mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Trong mắt hắn cũng không có nhiều cảm xúc huống chi là dục vọng. Tựa hồ thiếu nữ mềm mại này chỉ là một quyển trục bình thường, không khác gì những quyển trục hắn vừa mới xem.
Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn sẽ không có cảm xúc lưu luyến một quyển trục, càng sẽ không ảo tưởng giữa đêm khuya.
Nhưng trước đó, hắn rất ít khi nhớ mãi không quên cái gì, tình yêu nam nữ đối với hắn càng không đáng một đồng.
Đối với nữ tử, hắn cũng sẽ không cố gắng khống chế bản thân, hắn chỉ đơn thuần là không có hứng thú mà thôi.
Không có hứng thú với tình dục, càng không có hứng thú với tình yêu.
Rõ ràng hắn không thích Tang Yểu, cũng sẽ không thích nàng.
Nhưng gần đây hắn phát hiện, thân thể của nàng quả thật có lực hấp dẫn hắn. Chính xác mà nói, là sự tò mò.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Từ trước đến nay, Tạ Uẩn, một con người lý trí, hắn sẽ luôn tìm hiểu tận cùng của vấn đề mà không trốn tránh.
Một lúc sau, nam nhân đưa tay ra, ngón tay vừa rồi cầm bút nhẹ nhàng dừng ở trên gương mặt của thiếu nữ.
Động tác nam nhân mang theo thăm dò, lòng bàn tay di chuyển từ cái trán đầy đặn xuống khuôn mặt mềm mại. Hắn hơi dùng lực một chút, đầu ngón tay ấn xuống, cuối cùng cũng chạm tới cằm nàng.
Cảm xúc quen thuộc.
Đầu ngón tay lại hướng lên phía trên, chạm vào đôi môi hồng nộn của thiếu nữ. Khi lướt qua môi dưới nàng, thiếu nữ đang ngủ say có lẽ cảm thấy sự khó chịu trên môi, vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.
Càng kỳ lạ hơn.
Mỗi khi Tạ Uẩn cho rằng hắn đã quen thuộc với nó. Nàng luôn có thể tung ra một số mặt khác làm hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta tò mò tìm kiếm.
Tạ Uẩn cau mày, rút tay lại.
Tang Yểu vẫn nhắm chặt hai mắt.
Nàng ngủ cũng không an ổn.
Nhưng bởi vì quá buồn ngủ cho nên điều này cũng không trở ngại nàng chìm sâu vào mộng đẹp. Có lẽ là do hôm nay nhìn thấy Tạ Uẩn quá nhiều cho nên trong giấc ngủ ngắn ngủi này, hắn lại một lần nữa đi vào giấc mộng của nàng.
Đây cũng không phải điều gì xa lạ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Nàng thậm chí đã hai lần mộng xuân về hắn. Cho nên về Tạ Uẩn, mặc kệ nàng mơ thấy cái gì nàng cũng không cảm thấy lạ.
Chỉ là hôm nay giấc mộng vô cùng chân thật.
Nàng mơ thấy Tạ Uẩn ép nàng đọc sách.
Cảnh tượng cũng ở trong căn phòng hiện tại. Hắn ngồi ở kia không nhúc nhích, chỉ là trước mặt có rất nhiều sách vở.
Hắn giống như một vị lão sư vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói với nàng, “Trưa hôm nay phải đọc hết chỗ này.”
Tang Yểu không muốn đọc, nàng lắc đầu nói: “Không đọc hết được.”
Nhưng Tạ Uẩn trong mộng rất vô tình vô nghĩa, hắn nghe vậy thì uy hiếp nói: “Nhất định phải đọc xong. Nếu không, ngươi không thể ngủ trưa.”
Tang Yểu cực kỳ khổ sở, nàng ghé vào trên bàn nói: “Nhưng mà cánh tay ta rất tê.”
Nàng nói xong, Tạ Uẩn cũng không để ý tới nàng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Cánh tay nàng vẫn còn rất tê. Mặc dù nàng cũng không biết vì sao lại tê.
Tang Yểu đành phải ngẩng đầu lên, cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ, thử thương lượng với hắn: “Vậy ngươi phải dịu dàng với ta một chút nhé.”
Nàng đề nghị nói: “Ví dụ như dỗ dành ta cái gì đó.”
Sau đó, Tạ Uẩn nắm lấy cánh tay của nàng, nói giống như tỷ tỷ dỗ nàng khi nàng còn nhỏ: “Vậy, Yểu Yểu hôn ta đi.”
Tang Yểu cực kỳ vui vẻ, nói: “Được ạ.”
Tạ Uẩn ôm nàng khi nàng hôn tới.
Chỉ là khi còn nhỏ, tỷ tỷ hôn nàng, tỷ tỷ sẽ chỉ hôn má. Nhưng người này lại hôn toàn bộ khuôn mặt nàng.
Nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng đại khái là bởi vì dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng mơ thấy Tạ Uẩn hôn nàng cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, cũng không có quá nhiều cảm xúc phập phồng gì.
Mãi cho đến khi Tạ Uẩn trong mộng lại gọi đến xưng hô làm nàng khiếp sợ 800 năm kia.
“……”
Nếu không phải nàng ngủ rất sâu thì thiếu chút nữa đã bị doạ tỉnh.
====================================================================================================