Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 51

====================================================================================================
Trong phòng chứa chật hẹp hơi có mùi ẩm mốc, bởi vì Tạ Uẩn có dáng người cao nên trốn ở chỗ này hơi ngột ngạt, đôi chân dài không có chỗ đặt chân.

Hai người cũng bởi vì vội vàng nên vẫn chưa chú ý đến tư thế, cho nên giờ phút này Tang Yểu hoàn toàn có thể nói là ngồi ở trong lòng ngực của Tạ Uẩn.

Cùng so sánh với lửa nóng bên ngoài cửa tủ, bên trong có thể nói là vô cùng yên tĩnh.

Bọn họ và tình hình chiến đấu kịch liệt trước mắt ở bên ngoài chỉ cách có một tấm rèm cửa mỏng manh, nơi này ban đầu có lẽ là dùng để tắm gội nhưng sau khi bị bỏ hoang thì thành nơi chất đống đồ vặt lặt.

Sắc mặt của Tạ Uẩn thật sự không thể gọi là đẹp.

Tang Yểu cũng cảm thấy không thoải mái, dáng người của nàng nhỏ nên không chiếm chiếm diện tích lớn lắm. Chỉ là bây giờ nửa bên mông của nàng đều ngồi ở trên đùi của Tạ Uẩn, nàng đột nhiên cảm thấy mông của mình lại bắt đầu tê dại, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.

Hai người im lặng thì có vẻ khiến cho âm thanh bên ngoài càng lớn hơn.

Ban đầu có lẽ muốn cởi quần áo ra nên còn không có cái gì.

Bây giờ có lẽ là cởi xong rồi, trong phòng bắt đầu vang lên giọng nói kỳ quái.

Chụt tới chụt đi, không biết là đang làm cái gì.

Tang Yểu nghe xong một lúc lâu mới nghe ra giống như là đang hôn nhau.

Thật ra nàng còn không hiểu rõ, còn không phải là môi và môi dán dán vào nhau sao, tại sao lại có âm thanh lớn như vậy?

Tang Yểu ngước mắt lên nhìn về phía Tạ Uẩn.

Nàng tự nhiên nghĩ đến kinh nghiệm cá nhân duy nhất mà mình trải qua, thầm nghĩ lúc trước khi nàng và Tạ Uẩn hôn nhau cũng không có âm thanh.

Bên ngoài truyền đến rất nhiều tiếng chụt, Tang Yểu cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ. Còn không phải là hôn miệng sao, cho nên chuyện này có cái gì đâu?

Sau khi bản thân suy nghĩ rõ ràng xong thì muốn Tạ Uẩn đừng xấu hổ, cũng đừng để ý.

Nàng quay đầu lại nhìn Tạ Uẩn bằng đôi mắt an ủi.

Dù cho là ở trong hoàn cảnh như vậy, nam nhân trông vẫn vô cùng đẹp trai như cũ.

Nhưng tâm trạng của hắn trông không tốt lắm, cũng giống như mặc kệ nàng. Liếc mắt nhìn nàng một cái sau đó di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Tạ Uẩn thật sự rất khó chịu.

Bởi vì hắn lại lần nữa ngửi thấy mùi hương hoa nhài không thể bỏ qua được kia.

Lần này nó nồng đậm hơn rất nhiều so với bất kỳ lúc nào khác.

*

Ánh sáng tối tăm.

Ở trong mắt người ngoài, hai người hầu như không hề liên quan đang chen chúc trong một căn phòng nhỏ hẹp chật kín, da thịt chạm vào nhau.

Ngoài phòng mưa rền gió dữ, tia chớp màu trắng bạc xẻ đôi màn đêm ra. Trong một cái chớp mắt ánh sáng sáng như ban ngày, chiếu sáng lên gương mặt tuấn tú của nam nhân ở trong bóng tối. Hắn mang theo vẻ mặt rõ ràng rất không kiên nhẫn, đang tự nghi ngờ, dựa vào trên tấm ván gỗ cứng rắn, không hề nhìn Tang Yểu.

Mỗi khi tiếng sấm vang lên, Tang Yểu đều sẽ nắm chặt cánh tay của Tạ Uẩn.

Mà sau tấm rèm hơi mỏng, một đôi nam nữ cũng đang mưa to gió lớn.

Giọng nói cũng dần dần phát triển theo hướng mà Tang Yểu nghe không hiểu.

Tiếng chụt chụt dồn dập biến mất và thay thế chính là giọng nói càng phức tạp hơn.

Giống như là đang vỗ tay nhưng lại không chỉ có như vậy, tuy rằng Tang Yểu nghe không hiểu nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại chuyện lỗ tai của nàng hơi nóng lên.

Một mình nàng thì cũng thôi đi, cùng nghe với Tạ Uẩn luôn khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Tiếng giường gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, Tang Yểu cảm thấy chiếc giường nhỏ cũ nát này giống như chịu đựng không được bao lâu thì phải đứt gãy. Vì dời đi lực chú ý của mình, nàng bắt đầu yên lặng tự hỏi. Nếu chiếc giường bị gãy thì hai người kia sẽ ngã xuống sao?

Nàng tự hỏi không ra kết quả, bởi vì nàng tưởng tượng không ra tư thế của bọn họ.

Tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt, gương mặt xấu hổ của Tang Yểu nóng lên.

Nàng nhìn về phía Tạ Uẩn, phát hiện người này đang hơi híp mắt lại, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.

Tang Yểu cảm thấy hắn đang tỏ vẻ bình tĩnh, khẽ vỗ cánh tay của hắn, nhỏ giọng an ủi nói: “Ngươi đừng xấu hổ.”

Nam nhân ngước mí mắt lên nhìn nàng một cái, “Ngươi xem ta giống như là đang xấu hổ sao?”

Tạ Uẩn rất khi tiếp xúc với chuyện nam nữ, hắn đối với chuyện này cũng không hề có hứng thú lớn nào.

Đừng nói bây giờ hai người kia đang làm cách rèm cửa, cho dù vén rèm lên biểu diễn ở trước mặt hắn thì cũng chỉ làm hắn cảm thấy đôi mắt bị dơ bẩn.

Tiếng ầm ĩ này ở trong mắt hắn thậm chí còn không so được với mùi hương như có như không của thiếu nữ trước mắt làm hắn cảm thấy phiền lòng.

Tang Yểu nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của hắn, thật sự không hề nhìn ra bất cứ dấu vết xấu hổ nào. Nàng suy nghĩ một lúc, cảm thấy chắc cũng giống như vậy.

Nội dung trong quyển nhật ký lại lần nữa hiện lên, Tang Yểu thay thế người viết là Tạ Uẩn, ánh mắt nhìn hắn lập tức thay đổi: “Cũng đúng.”

Có lẽ hôm nay Tạ Uẩn chọc nàng không vui, nàng nói chuyện luôn mang theo cảm xúc lớn gan hơn một chút so với bình thường, nhỏ giọng nhắc mãi: “Đối với loại người xấu dâm loạn như ngươi mà nói thì loại trình độ này tính là cái gì?”

Tang Yểu vừa nói xong thì lập tức cảm thấy xấu hổ, tại sao nàng lại nói ra lời nói ở trong lòng này chứ?

Cái từ quen thuộc.

Tạ Uẩn: “…… Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó?”

Tang Yểu chột dạ lắc đầu, giống như không có việc gì mà quay mặt đi, không hé răng.

Nàng tự giải thích cho bản thân ở trong lòng, thật ra nàng cũng không có nói sai. Người này bề ngoài nhìn như nghiêm túc nhưng ai mà biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ thứ gì đó không muốn để cho người khác biết.

Tạ Uẩn im lặng nửa ngày, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nguy hiểm nói: “Vậy ngươi cảm thấy đối với loại người xấu dâm loạn như ta mà nói thì là cái trình độ gì mới được.”

Rất hiển nhiên, chuyện này cũng không phải là ảo giác của Tạ Uẩn.

Nữ tử này càng ngày càng lớn gan ở trước mặt hắn, nếu hắn nhớ không lầm thì ngay từ đầu khi nàng nói chuyện với hắn đều rất căng thẳng. Nhưng bây giờ chẳng những không căng thẳng mà còn dám trực tiếp mắng hắn.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

Bên ngoài mưa rền gió dữ và mưa to gió lớn trong phòng có vẻ đặc biệt ồn ào náo nhiệt, vì vậy cho nên hoàn toàn che đậy tiếng nhỏ giọng trò chuyện của hai người trong góc phòng.

Tang Yểu không muốn trả lời câu hỏi này.

Nếu nàng trả lời thì chẳng phải là đang chọc thủng cửa sổ giấy của hắn sao?

Lỡ như nam nhân này mượn cơ hội dò hỏi tâm ý của nàng, nàng nói lời hắn không thích nghe khiến hắn thẹn quá thành giận mạnh mẽ chiếm đoạt nàng thì hoàn toàn xong đời.

Ngay từ đầu nàng chỉ cảm thấy Tạ Uẩn trong ngoài không giống nhau, bên trong cuồng nhiệt như vậy nhưng bên ngoài lạnh lùng như thế. Thật sự rất kỳ quái.

Sau lại có chuyện đó của Lục Đình, nàng lại cảm thấy Tạ Uẩn hơi cố chấp.

Mấy ngày qua đi, chuyện kia của Lục Đình vẫn không có kết quả. Chuyện này chứng minh rằng đây căn bản không phải là vụ án tham ô đơn giản như vậy.

Nếu không muốn nàng gả cho Lục Đình thì hủy hoại hôn ước của nàng là được rồi, tại sao lại xử lý luôn cả Lục Đình.

Nàng đương nhiên không phải đau lòng Lục Đình mà là suy nghĩ Tạ Uẩn quyền cao chức trọng như vậy. Ngày thường hắn làm việc rất thận trọng và cẩn thận từng bước nhỏ, tại sao có thể vì tình yêu mà làm việc xúc động như vậy chứ?

Hắn tham sắc như vậy, lỡ như ngày nào đó luẩn quẩn trong lòng muốn để nàng làm chim hoàng yến của hắn. Mỗi ngày vì tiện cho việc làm tình mà bắt nàng khỏa thân ở trong phòng chờ hắn thì phải làm sao đây?

Tạ Uẩn hoàn toàn không biết trong đầu tiểu cô nương xinh đẹp trông ngây thơ trước mặt đã suy nghĩ những gì về hắn.

Sau khi im lặng một lúc lâu, giọng nói của nam nhân hơi trầm xuống: “Nói chuyện.”

Tang Yểu mím môi lại không hé răng.

Tạ Uẩn cử động cánh tay, rất có tư thế muốn trực tiếp đứng lên, Tang Yểu hoảng sợ vội vàng giữ chặt ống tay áo của hắn rồi nói: “Ngươi đang làm gì đó?”

Một lát sau.

Tang Yểu cúi đầu yên lặng nhận sai nói: “Được rồi, ta sai rồi.”

Hơn phân nửa nén hương trôi qua, mưa gió còn đang tiếp tục nhưng nam nữ bên ngoài giống như đã ngừng lại, tiếng giường nhỏ kêu kẽo kẹt rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.

Tang Yểu không dám nói nữa, lặng lẽ ngồi trên đùi của Tạ Uẩn.

Không biết tại sao vừa rồi khi nói chuyện với Tạ Uẩn thì vẫn còn tốt, bây giờ đột nhiên im lặng thì khoảng cách như vậy ngược lại khiến cho nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Tiếng nói chuyện bên ngoài dễ dàng lọt vào trong lỗ tai.

Giọng nói của nam nhân mang theo vẻ thỏa mãn, chậm rãi nói: “Sao nào, so với người phu tốt kia của nàng như thế nào?”

Tinh thần của Tang Yểu chấn động, vậy mà là một nữ nhân ngoại tình.

“Chàng đang nói chuyện quỷ quái gì vậy, lần đầu tiên của người ta đều cho chàng đó. Nói nữa, chỉ là đính thân mà thôi, còn chưa có thành thân đâu.”

Nam nhân nhẹ nhàng a một tiếng nói: “Phải không, nơi này của Dung Dung tuyệt đến mức không thể diễn tả như vậy. Vị Thái tử ca ca kia của nàng tại sao có thể nhịn được chứ?”

“……”

Trong một lúc Tang Yểu không phản ứng lại kịp.

Nam nhân lại chậm rãi nói: “Đến lúc đó khi nàng và Thái tử ca ca của nàng động phòng, sẽ không sợ hắn phát hiện người Thái Tử Phi mà hắn luôn nhớ thương đã không còn tấm thân trong sáng nữa sao?”

“……”

Tang Yểu quả thật trợn mắt há hốc mồm, giờ phút này sự im lặng giống như đinh tai nhức óc.

Nàng cảm thấy bản thân giống như gặp phải chấn thương tâm lý, cảm giác chuyện này không thua gì một lần trước nàng không cẩn thận nhìn thấy Thái tử Lục Lệ quỳ xuống trước mặt Lục Đình. Lần này thậm chí còn khoa trương hơn.

Tuy rằng Lục Lệ không nổi bật bằng Lục Đình nhưng là con cháu hoàng thất thì cũng không thể kém đến chỗ nào. So với người thường thì hắn đã có thể coi là người xuất sắc, mà khi đặt hắn ở trong đám người tài giỏi ở kinh thành thì có vẻ trông không đủ nhìn.

Vốn dĩ ấn tượng của Tang Yểu đối với Lục Lệ không sâu, nhưng giờ phút này nàng thật sự không tự chủ được mà bắt đầu tội nghiệp vị Thái tử đáng thương này.

Người này thật sự là Thái tử sao?

Người này làm Thái tử cũng quá nghẹn khuất đi, có thể để cho đệ đệ ra oai ở trên đầu của mình thì cũng thôi đi. Tại sao ngay cả vị hôn thê đều trở thành nữ nhân nằm trên giường của người khác?
====================================================================================================