Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 42
====================================================================================================
Cửa phòng phía sau nhẹ nhàng khép lại, hai tay của Tạ Uẩn đặt ở phía sau, lặng lẽ nhìn nàng.
Khi đang đợi nàng trả lời, ánh mắt của hắn không tự giác bắt đầu nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.
Nói thật lòng thì dung mạo của nàng thật sự có một chút thuận mắt.
Thuận mắt đến đủ để cho Tạ Uẩn nhớ kỹ nàng.
Nhưng Tạ Uẩn cũng không cho rằng đây là đối xử đặc biệt nào đó, giống như là lần trước hắn vô ý nhìn thấy da thịt của nàng được giấu dưới lớp vải mỏng manh. Cũng không phải là hắn muốn nhìn mà là ánh mắt không tự giác bị đồ vật không giống người thường kia hấp dẫn.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn đang bị gương mặt xinh đẹp không giống người thường này hấp dẫn.
Có lẽ là bởi vì ngủ một giấc nên giờ phút này nàng vẫn chưa búi tóc, tóc dài đen nhánh bị cột lại đơn giản với nhau.
Trên khuôn mặt nhỏ kia là biểu cảm mà Tạ Uẩn xem không hiểu, đôi mắt sóng nước lấp lánh thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn. Đôi môi khẽ cong lên, hơi lấp lánh ánh nước, vệt đỏ trên cằm đã biến mất, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Gương mặt nàng đã không còn đỏ nữa, lại lần nữa từ quả táo nhỏ biến thành quả tuyết lê nhỏ. Đôi môi cong lên hiện lên đường vân môi rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn hơi mũm mĩm.
Trông rất mềm.
Chỉ là khuôn mặt của nàng sẽ mềm giống như đôi môi của nàng sao?
Hoặc là giống như eo của nàng vậy.
Tạ Uẩn đột nhiên bắt đầu tự hỏi vấn đề như vậy.
Nhưng vấn đề này được định sẵn là hắn không thể biết.
Ngoại trừ bây giờ hắn giơ tay nhéo một chút.
Giống như cũng không phải là không được, cứ coi như là trả thù cho nụ hôn đó đi.
Khi Tạ Uẩn đang tự hỏi về tính khả thi của việc này, thiếu nữ im lặng nửa ngày trước mặt rốt cuộc mở miệng, ánh mắt của nàng phức tạp nhìn chằm chằm hắn, nhỏ giọng kêu tên hắn: “Tạ Uẩn……”
Tạ Uẩn lên tiếng: “Ừ.”
Tang Yểu lại do dự.
Nàng không biết bản thân rốt cuộc có nên trực tiếp làm rõ chuyện này không?
Tạ Uẩn không thúc giục nàng.
Cách một lúc lâu, nàng vẫn không thể mở miệng nói ra được.
Thiếu nữ dời ánh mắt đi, cúi đầu chỉ nói một câu: “Tạ Uẩn, ta mệt mỏi.”
Nàng gạt người, nàng cảm thấy có lẽ tối nay nàng sẽ thức trắng đêm không ngủ được.
Tạ Uẩn: “…… Cho nên?”
“Ta muốn đi ngủ.”
Tạ Uẩn híp đôi mắt lại, nàng thật sự càng thêm lớn gan.
Bây giờ đã được một tấc lại muốn tiến một thước, đến mức muốn cùng chung chăn gối với hắn.
“Ngươi có muốn nghe thử một chút là bản thân ngươi đang nói cái gì không?”
Có ý gì chứ, ngay cả ngủ cũng không cho.
Tang Yểu lui ra phía sau một bước, có lẽ bởi vì mới vừa biết được một chân tướng không thể tưởng tượng được. Tang Yểu nhiều ít bị Tạ Uẩn làm cho hơi cảm động một chút, giờ phút này độ chịu đựng nàng đối với hắn đặc biệt cao.
“Ta nói là ta cảm thấy buồn ngủ.”
Không đợi Tạ Uẩn trả lời, nàng liền tiếp tục nói: “Ta về nhà trước đây nha!”
“……”
Thấy Tạ Uẩn không để ý tới nàng, Tang Yểu cũng đã sớm quen. Nàng nhấc tà váy lên nhảy xuống bậc thang, ánh trăng sáng ngời chiếu vào trên người nàng giống như tuyết ấm mùa đông.
Nàng suy nghĩ một lúc, vẫn quay đầu lại vẫy tay với nam nhân đứng trên bậc thang nói: “Mặc kệ như thế nào, hôm nay cảm ơn ngươi rất nhiều.”
Nàng nói xong thì xoay người rời đi, sau đó biến mất ở trong bóng đêm cùng với mùi hương hoa nhài nhợt nhạt kia.
Cho nên đêm nay Tạ Uẩn được định sẵn là không biết được đáp án của vấn đề kia.
Nàng cũng không cần hắn sắp xếp người đưa nàng trở về, hôm nay xe ngựa đưa nàng đến đây vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Huống hồ bây giờ trời tối rồi, nếu hắn phái người quang minh chính đại thì ngược lại không tốt lắm.
Tạ Uẩn đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bước xuống cầu thang.
Sau khi mùi hương hoa nhài biến mất, bóng đêm bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo.
Tịnh Liễm yên lặng đi theo phía sau Tạ Uẩn, trầm giọng nói: “Công tử, sắc trời đã tối nên có cần thuộc hạ phái người âm thầm bảo vệ Tang cô nương không?”
Tạ Uẩn không lên tiếng từ chối, Tịnh Liễm hiểu rõ rằng đây có nghĩa là ngầm đồng ý.
Bóng đêm yên tĩnh, sau khi Tịnh Liễm sắp xếp thỏa đáng thì một lần nữa đi theo bên cạnh Tạ Uẩn.
Hắn còn đang suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Tịnh Liễm hoàn toàn có thể nói là ngoại trừ người Tạ gia thì hắn là người hiểu rõ Tạ Uẩn nhất.
Thân phận của hắn cũng không thể xem như người hầu bình thường, từ nhỏ hắn được coi như gia thần và được Tạ gia bồi dưỡng. Cuộc đời này sẽ không bước vào con đường làm quan nhưng lại sẽ đi theo bên cạnh gia chủ Tạ thị, làm phụ tá đắc lực nhất của Tạ gia.
Cho nên Tịnh Liễm đã sớm nghĩ tốt là sau này nên đối phó như thế nào với vấn đề “gia chủ Tạ thị sống cô độc quãng đời còn lại và không có con nối dõi” này.
Bây giờ chủ tử đột nhiên thông suốt, hắn thật sự rất không quen.
Thật ra mấy năm trước có rất nhiều trai lẫn gái theo đuổi Tạ Uẩn, cho dù Tạ Uẩn từ chối đến cỡ nào thì vẫn có người lại đây quấy rầy.
Cho đến khi nửa năm trước, một nha hoàn có khuôn mặt xinh đẹp sau nhiều lần dụ dỗ không thành công thì tự tiện hạ dược trong nước trà của hắn. Sau đó cởi hết quần áo nằm ở trên giường của hắn.
Trước khi bước vào cửa thì Tạ Uẩn đã phát hiện không đúng nên vẫn chưa uống xong ly trà kia, vị nha hoàn kia ngay cả mặt của Tạ Uẩn cũng đều không thể nhìn thấy.
Nhưng chuyện này thật sự là hoàn toàn làm tức giận vị quyền thần trẻ tuổi này.
Nghe đồn rằng kết cục của vị nha hoàn kia rất thảm thiết, từ đây Tạ Uẩn cũng chưa từng đặt chân vào căn phòng kia. Cuối cùng thì nha hoàn kia còn sống hay đã chết cũng không có ai biết được.
Từ đó về sau, những người có ý định tiếp cận Tạ Uẩn trở nên ít đi rất nhiều.
Bây giờ Tạ Uẩn càng không có tình người hơn so với lúc trước, phần lớn người đều vì tránh cho tự rước lấy nhục mà lựa chọn đứng nhìn từ phía xa. Lúc trước mọi người đều biết Lý Dao Các yêu thích Tạ Uẩn, nhưng kể từ sự việc xảy ra lần trước ở vườn riêng ngoại ô thì Lý Dao Các cũng đã ngừng lại.
Cho nên lăn lộn lâu như vậy, chủ tử thật sự thủ thân như ngọc vì Tang cô nương ư?
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, chủ tử vẫn luôn im lặng của hắn đột nhiên lên tiếng.
Hắn vẫn dùng gương mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi kia, giống như đang ra lệnh một chuyện công rất quan trọng: “Cho người đi điều tra một chút xem trên người Tang Yểu có dùng nước hoa gì không?”
“Đặc biệt chú ý một chút hương hoa nhài.” Hắn bổ sung với vẻ mặt không thay đổi.
*
Đường phố đêm khuya không có một bóng người, gió lạnh chui vào khiến người khác phải quấn chặt quần áo lại.
Lần cuối cùng Tang Yểu về trễ như vậy là yến tiệc trong cung vào năm trước.
Khi yến hội kết thúc thì nàng đi đến Cung Tịch Nguyệt nói chuyện với tỷ tỷ, sau đó tỷ tỷ lại có việc đi ra ngoài một lúc,nàng nhìn thấy trên bàn đặt một cái ly thủy tinh rực rỡ lung linh. Thật sự rất đẹp, cho nên nàng nhịn không được quan sát một lúc lâu.
Ở dưới ánh nến sáng ngời, rượu ở trong ly sáng lên giống như ngọc lộ quỳnh tương trong truyền thuyết, trông có vẻ uống rất ngon.
Nàng do dự một lúc, sau đó bưng cái ly lên, học hỏi tính cách hào phóng sảng khoái của thi nhân rồi một ngụm uống hết rượu trong ly vào trong bụng.
Nàng chưa bao giờ uống rượu nên lập tức say, ngã xuống trong Cung Tịch Nguyệt, khò khè khò khè ngủ một hai canh giờ.
Khi tỉnh ngủ thì bầu trời đã đầy sao.
Khi đó nàng ngồi ở trong xe ngựa trên đường về nhà thì cảm thấy cả người lơ lửng giống như đang ở trên đám mây, phản ứng cũng chậm chạp chỉ vì ly rượu xinh đẹp kia.
Cũng giống như đêm nay.
Nhưng đêm nay nàng chưa từng uống rượu, tại sao còn cảm thấy đầu óc chậm chạp.
Nàng suy nghĩ một lúc, có lẽ hiểu rõ.
Đều là bởi vì Tạ Uẩn.
Nàng vốn dĩ chỉ là một tiểu cô nương đầu óc chỉ nghĩ đến ăn và ngủ, không có theo đuổi gì quá lớn và lại đặc biệt dễ dàng thỏa mãn. Hôm nay Tạ Uẩn vì nàng mà đại động can qua, thật sự là đã dọa đến nàng.
Hắn cứu phụ thân thì nàng đã mang ơn đội nghĩa với hắn, tại sao ngay cả Lục Đình hắn cũng bắt gọn luôn rồi.
Hắn rất khoa trương, làm như vậy thì thật sự không có việc gì sao.
Tang Yểu dựa vào trên thùng xe, ngón tay chọc chọc lung tung những hoa văn trên thùng xe, đau khổ suy nghĩ. Nàng thật sự không muốn tự mình đa tình, nhưng…… Việc này thật sự đều đã đặt ở trước mặt nàng.
Không chấp nhận được, nàng không tin đâu.
Lúc trước cái quyển nhật ký kia chính là bằng chứng, trong khoảng thời gian này nàng bởi vì Tạ Uẩn đối xử quá lạnh nhạt với nàng cho nên mới dần dần hơi nghi ngờ.
Nhưng việc hôm nay cho dù nàng vội vàng tìm lấy cớ cũng không thể che giấu được sự thật.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Tang Yểu đã về tới nhà. Còn chưa vào cửa thì từ rất xa đã nhìn thấy trước cửa trong sân nhỏ của nàng đang đốt đèn, Nhiên Đông khoác một cái áo choàng, đang ngồi chờ nàng ở trước cửa.
Tang Yểu đẩy cửa ra nhỏ giọng hô: “Nhiên Đông.”
Nhiên Đông vừa nhìn thấy nàng thì đứng lên chạy tới, áo choàng khoác trên người rơi xuống trên mặt đất. Nàng ấy không rảnh nhặt nó lên, đỡ cánh tay của Tang Yểu, sốt ruột nói: “Tiểu thư, tại sao bây giờ người mới trở về. Nô tỳ sắp sốt ruột muốn chết rồi.”
Tang Yểu nở nụ cười, tuy nói một ngày hôm nay đều không thể tưởng tượng được nhưng cũng may phụ thân bên kia chắc là không có vấn đề quá lớn gì.
Khi đang đợi nàng trả lời, ánh mắt của hắn không tự giác bắt đầu nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.
Nói thật lòng thì dung mạo của nàng thật sự có một chút thuận mắt.
Thuận mắt đến đủ để cho Tạ Uẩn nhớ kỹ nàng.
Nhưng Tạ Uẩn cũng không cho rằng đây là đối xử đặc biệt nào đó, giống như là lần trước hắn vô ý nhìn thấy da thịt của nàng được giấu dưới lớp vải mỏng manh. Cũng không phải là hắn muốn nhìn mà là ánh mắt không tự giác bị đồ vật không giống người thường kia hấp dẫn.
Giờ phút này, ánh mắt của hắn đang bị gương mặt xinh đẹp không giống người thường này hấp dẫn.
Có lẽ là bởi vì ngủ một giấc nên giờ phút này nàng vẫn chưa búi tóc, tóc dài đen nhánh bị cột lại đơn giản với nhau.
Trên khuôn mặt nhỏ kia là biểu cảm mà Tạ Uẩn xem không hiểu, đôi mắt sóng nước lấp lánh thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn. Đôi môi khẽ cong lên, hơi lấp lánh ánh nước, vệt đỏ trên cằm đã biến mất, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Gương mặt nàng đã không còn đỏ nữa, lại lần nữa từ quả táo nhỏ biến thành quả tuyết lê nhỏ. Đôi môi cong lên hiện lên đường vân môi rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn hơi mũm mĩm.
Trông rất mềm.
Chỉ là khuôn mặt của nàng sẽ mềm giống như đôi môi của nàng sao?
Hoặc là giống như eo của nàng vậy.
Tạ Uẩn đột nhiên bắt đầu tự hỏi vấn đề như vậy.
Nhưng vấn đề này được định sẵn là hắn không thể biết.
Ngoại trừ bây giờ hắn giơ tay nhéo một chút.
Giống như cũng không phải là không được, cứ coi như là trả thù cho nụ hôn đó đi.
Khi Tạ Uẩn đang tự hỏi về tính khả thi của việc này, thiếu nữ im lặng nửa ngày trước mặt rốt cuộc mở miệng, ánh mắt của nàng phức tạp nhìn chằm chằm hắn, nhỏ giọng kêu tên hắn: “Tạ Uẩn……”
Tạ Uẩn lên tiếng: “Ừ.”
Tang Yểu lại do dự.
Nàng không biết bản thân rốt cuộc có nên trực tiếp làm rõ chuyện này không?
Tạ Uẩn không thúc giục nàng.
Cách một lúc lâu, nàng vẫn không thể mở miệng nói ra được.
Thiếu nữ dời ánh mắt đi, cúi đầu chỉ nói một câu: “Tạ Uẩn, ta mệt mỏi.”
Nàng gạt người, nàng cảm thấy có lẽ tối nay nàng sẽ thức trắng đêm không ngủ được.
Tạ Uẩn: “…… Cho nên?”
“Ta muốn đi ngủ.”
Tạ Uẩn híp đôi mắt lại, nàng thật sự càng thêm lớn gan.
Bây giờ đã được một tấc lại muốn tiến một thước, đến mức muốn cùng chung chăn gối với hắn.
“Ngươi có muốn nghe thử một chút là bản thân ngươi đang nói cái gì không?”
Có ý gì chứ, ngay cả ngủ cũng không cho.
Tang Yểu lui ra phía sau một bước, có lẽ bởi vì mới vừa biết được một chân tướng không thể tưởng tượng được. Tang Yểu nhiều ít bị Tạ Uẩn làm cho hơi cảm động một chút, giờ phút này độ chịu đựng nàng đối với hắn đặc biệt cao.
“Ta nói là ta cảm thấy buồn ngủ.”
Không đợi Tạ Uẩn trả lời, nàng liền tiếp tục nói: “Ta về nhà trước đây nha!”
“……”
Thấy Tạ Uẩn không để ý tới nàng, Tang Yểu cũng đã sớm quen. Nàng nhấc tà váy lên nhảy xuống bậc thang, ánh trăng sáng ngời chiếu vào trên người nàng giống như tuyết ấm mùa đông.
Nàng suy nghĩ một lúc, vẫn quay đầu lại vẫy tay với nam nhân đứng trên bậc thang nói: “Mặc kệ như thế nào, hôm nay cảm ơn ngươi rất nhiều.”
Nàng nói xong thì xoay người rời đi, sau đó biến mất ở trong bóng đêm cùng với mùi hương hoa nhài nhợt nhạt kia.
Cho nên đêm nay Tạ Uẩn được định sẵn là không biết được đáp án của vấn đề kia.
Nàng cũng không cần hắn sắp xếp người đưa nàng trở về, hôm nay xe ngựa đưa nàng đến đây vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Huống hồ bây giờ trời tối rồi, nếu hắn phái người quang minh chính đại thì ngược lại không tốt lắm.
Tạ Uẩn đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới bước xuống cầu thang.
Sau khi mùi hương hoa nhài biến mất, bóng đêm bỗng nhiên trở nên nhạt nhẽo.
Tịnh Liễm yên lặng đi theo phía sau Tạ Uẩn, trầm giọng nói: “Công tử, sắc trời đã tối nên có cần thuộc hạ phái người âm thầm bảo vệ Tang cô nương không?”
Tạ Uẩn không lên tiếng từ chối, Tịnh Liễm hiểu rõ rằng đây có nghĩa là ngầm đồng ý.
Bóng đêm yên tĩnh, sau khi Tịnh Liễm sắp xếp thỏa đáng thì một lần nữa đi theo bên cạnh Tạ Uẩn.
Hắn còn đang suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Tịnh Liễm hoàn toàn có thể nói là ngoại trừ người Tạ gia thì hắn là người hiểu rõ Tạ Uẩn nhất.
Thân phận của hắn cũng không thể xem như người hầu bình thường, từ nhỏ hắn được coi như gia thần và được Tạ gia bồi dưỡng. Cuộc đời này sẽ không bước vào con đường làm quan nhưng lại sẽ đi theo bên cạnh gia chủ Tạ thị, làm phụ tá đắc lực nhất của Tạ gia.
Cho nên Tịnh Liễm đã sớm nghĩ tốt là sau này nên đối phó như thế nào với vấn đề “gia chủ Tạ thị sống cô độc quãng đời còn lại và không có con nối dõi” này.
Bây giờ chủ tử đột nhiên thông suốt, hắn thật sự rất không quen.
Thật ra mấy năm trước có rất nhiều trai lẫn gái theo đuổi Tạ Uẩn, cho dù Tạ Uẩn từ chối đến cỡ nào thì vẫn có người lại đây quấy rầy.
Cho đến khi nửa năm trước, một nha hoàn có khuôn mặt xinh đẹp sau nhiều lần dụ dỗ không thành công thì tự tiện hạ dược trong nước trà của hắn. Sau đó cởi hết quần áo nằm ở trên giường của hắn.
Trước khi bước vào cửa thì Tạ Uẩn đã phát hiện không đúng nên vẫn chưa uống xong ly trà kia, vị nha hoàn kia ngay cả mặt của Tạ Uẩn cũng đều không thể nhìn thấy.
Nhưng chuyện này thật sự là hoàn toàn làm tức giận vị quyền thần trẻ tuổi này.
Nghe đồn rằng kết cục của vị nha hoàn kia rất thảm thiết, từ đây Tạ Uẩn cũng chưa từng đặt chân vào căn phòng kia. Cuối cùng thì nha hoàn kia còn sống hay đã chết cũng không có ai biết được.
Từ đó về sau, những người có ý định tiếp cận Tạ Uẩn trở nên ít đi rất nhiều.
Bây giờ Tạ Uẩn càng không có tình người hơn so với lúc trước, phần lớn người đều vì tránh cho tự rước lấy nhục mà lựa chọn đứng nhìn từ phía xa. Lúc trước mọi người đều biết Lý Dao Các yêu thích Tạ Uẩn, nhưng kể từ sự việc xảy ra lần trước ở vườn riêng ngoại ô thì Lý Dao Các cũng đã ngừng lại.
Cho nên lăn lộn lâu như vậy, chủ tử thật sự thủ thân như ngọc vì Tang cô nương ư?
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, chủ tử vẫn luôn im lặng của hắn đột nhiên lên tiếng.
Hắn vẫn dùng gương mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi kia, giống như đang ra lệnh một chuyện công rất quan trọng: “Cho người đi điều tra một chút xem trên người Tang Yểu có dùng nước hoa gì không?”
“Đặc biệt chú ý một chút hương hoa nhài.” Hắn bổ sung với vẻ mặt không thay đổi.
*
Đường phố đêm khuya không có một bóng người, gió lạnh chui vào khiến người khác phải quấn chặt quần áo lại.
Lần cuối cùng Tang Yểu về trễ như vậy là yến tiệc trong cung vào năm trước.
Khi yến hội kết thúc thì nàng đi đến Cung Tịch Nguyệt nói chuyện với tỷ tỷ, sau đó tỷ tỷ lại có việc đi ra ngoài một lúc,nàng nhìn thấy trên bàn đặt một cái ly thủy tinh rực rỡ lung linh. Thật sự rất đẹp, cho nên nàng nhịn không được quan sát một lúc lâu.
Ở dưới ánh nến sáng ngời, rượu ở trong ly sáng lên giống như ngọc lộ quỳnh tương trong truyền thuyết, trông có vẻ uống rất ngon.
Nàng do dự một lúc, sau đó bưng cái ly lên, học hỏi tính cách hào phóng sảng khoái của thi nhân rồi một ngụm uống hết rượu trong ly vào trong bụng.
Nàng chưa bao giờ uống rượu nên lập tức say, ngã xuống trong Cung Tịch Nguyệt, khò khè khò khè ngủ một hai canh giờ.
Khi tỉnh ngủ thì bầu trời đã đầy sao.
Khi đó nàng ngồi ở trong xe ngựa trên đường về nhà thì cảm thấy cả người lơ lửng giống như đang ở trên đám mây, phản ứng cũng chậm chạp chỉ vì ly rượu xinh đẹp kia.
Cũng giống như đêm nay.
Nhưng đêm nay nàng chưa từng uống rượu, tại sao còn cảm thấy đầu óc chậm chạp.
Nàng suy nghĩ một lúc, có lẽ hiểu rõ.
Đều là bởi vì Tạ Uẩn.
Nàng vốn dĩ chỉ là một tiểu cô nương đầu óc chỉ nghĩ đến ăn và ngủ, không có theo đuổi gì quá lớn và lại đặc biệt dễ dàng thỏa mãn. Hôm nay Tạ Uẩn vì nàng mà đại động can qua, thật sự là đã dọa đến nàng.
Hắn cứu phụ thân thì nàng đã mang ơn đội nghĩa với hắn, tại sao ngay cả Lục Đình hắn cũng bắt gọn luôn rồi.
Hắn rất khoa trương, làm như vậy thì thật sự không có việc gì sao.
Tang Yểu dựa vào trên thùng xe, ngón tay chọc chọc lung tung những hoa văn trên thùng xe, đau khổ suy nghĩ. Nàng thật sự không muốn tự mình đa tình, nhưng…… Việc này thật sự đều đã đặt ở trước mặt nàng.
Không chấp nhận được, nàng không tin đâu.
Lúc trước cái quyển nhật ký kia chính là bằng chứng, trong khoảng thời gian này nàng bởi vì Tạ Uẩn đối xử quá lạnh nhạt với nàng cho nên mới dần dần hơi nghi ngờ.
Nhưng việc hôm nay cho dù nàng vội vàng tìm lấy cớ cũng không thể che giấu được sự thật.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Tang Yểu đã về tới nhà. Còn chưa vào cửa thì từ rất xa đã nhìn thấy trước cửa trong sân nhỏ của nàng đang đốt đèn, Nhiên Đông khoác một cái áo choàng, đang ngồi chờ nàng ở trước cửa.
Tang Yểu đẩy cửa ra nhỏ giọng hô: “Nhiên Đông.”
Nhiên Đông vừa nhìn thấy nàng thì đứng lên chạy tới, áo choàng khoác trên người rơi xuống trên mặt đất. Nàng ấy không rảnh nhặt nó lên, đỡ cánh tay của Tang Yểu, sốt ruột nói: “Tiểu thư, tại sao bây giờ người mới trở về. Nô tỳ sắp sốt ruột muốn chết rồi.”
Tang Yểu nở nụ cười, tuy nói một ngày hôm nay đều không thể tưởng tượng được nhưng cũng may phụ thân bên kia chắc là không có vấn đề quá lớn gì.
====================================================================================================