Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 165
====================================================================================================
Chíp Chíp lập tức im lặng, nàng yên lặng nhích người sang bên cạnh Tang Yểu, sau đó nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người đã về rồi.”
“Con và mẫu thân đều rất nhớ người.”
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn con bé một cái, nói: “Phải vậy không?”
Chíp Chíp gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Tạ Uẩn đi vào, nhẹ nhàng nhéo gò má đầy thịt của Chíp Chíp, nói: “Không phải chê ta vô dụng sao?”
Chíp Chíp: “……”
Con bé không lên tiếng, yên lặng kéo tay Tang Yểu.
Tang Yểu cười nói: “Chàng dọa đứa nhỏ làm gì chứ.”
Nàng cởi áo ngoài dày nặng thay Tạ Uẩn, lại nói: “Sao hôm nay chàng lại trở về sớm như vậy?”
Tạ Uẩn hôn lên môi Tang Yểu, nói: “Có chút việc nên ta trở về trước.”
Tang Yểu đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói: “Hài tử còn đang ở đây này.”
Tạ Uẩn rũ mắt nhìn Chíp Chíp, hỏi con bé: “Con đã nhận được hết các chữ hôm qua ta bảo con học chưa?”
Chíp Chíp gật đầu, đắc ý nói: “Con đã thuộc hết rồi, rất đơn giản ạ.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, tự nhiên nói: “Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta sẽ đọc hết nửa quyển còn lại đi.”
Chíp Chíp: “…… Không cần đâu.”
Tạ Uẩn thuần thục nói: “Tịnh Liễm.”
Tịnh Liễm lập tức bước lên một bước, đứng ở trước cửa.
Hắn thích nhất là dẫn theo tiểu tiểu thư đi chơi. Khi đó hắn vừa có thể trêu tiểu hài tử, còn có thể nhân cơ hội lười biếng.
Hắn cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Chíp Chíp lôi kéo Tang Yểu không buông, không vui nói: “Mẫu thân……”
Tang Yểu nhíu mày, nói với Tạ Uẩn: “Con mới tới đây sao chàng đã gọi nó đi rồi.”
Tạ Uẩn nhỏ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện.”
Lúc này Tang Yểu mới nhỏ giọng dỗ dành: “Chíp Chíp đi ra ngoài chơi với tiểu Tịnh sư phụ trước, có được không.”
Từ trước đến nay Chíp Chíp đều nghe lời Tang Yểu, bé con nghe vậy cuối cùng vẫn không tình nguyện đồng ý.
Chíp Chíp vừa rời đi. Tạ Uẩn đã dắt theo Tang Yểu ra cửa. Tang Yểu chưa từng thấy Tạ Uẩn nói những lời nghiêm túc như vậy với nàng. Trong lòng nàng có chút khẩn trương, nàng nói: “Có chuyện gì vậy.”
Khi nói chuyện, hai người đã đi qua hành lang dài, dừng lại trước một căn phòng, Tạ Uẩn đẩy cửa ra.
Tang Yểu đứng ở phía sau Tạ Uẩn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên giường có một tiểu hài tử đang nằm.
Là một bé trai, rất nhỏ, rất gầy, làn da vàng như nến, thoạt nhìn còn không lớn bằng Chíp Chíp. Thân thể nó cuộn tròn, ngủ cũng không an ổn.
Tang Yểu mở to mắt, nói: “Đây……”
Tạ Uẩn nói: “Phụ thân nó là Thái Tử.”
Một lời như sấm.
Nhưng theo Tang Yểu biết, Lục Lệ và Minh Dung không có con nối dõi.
Từ sau khi Minh Dung trở thành Thái Tử Phi, Tang Yểu đã rất lâu chưa gặp nàng ta. Ngay từ đầu chỉ có lời đồn thân thể Thái Tử Phi yếu ớt. Hàng năm đều phải nằm trên giường nhưng hai năm sau thì trực tiếp tiêu hương ngọc vẫn.
Tạ Uẩn nói: “Mẹ đẻ nó xuất thân Giáo Phường Tư, không đủ tư cách nhập vào hoàng thất, là kết quả của một lần ngoài ý muốn Lục Lệ bị thiết kế. Vị phụ nhân kia sau khi sinh nó không bao lâu thì rời khỏi nhân thế. Lục Lệ cũng không biết sự tồn tại của nó.”
“Mấy năm nay, người nuôi nấng nó là một ông lão. Sau khi ông lão kia qua đời, trong một lần trùng hợp, Lục Lệ mới biết hắn còn có một đứa con trai.”
Mấy năm nay Lục Lệ đã dần thay đổi ấn tượng của mình với mọi người. Hắn làm việc ổn thỏa lại không rêu rao. Bởi vì tính cách trước kia rất ôn hòa nên Thánh Thượng cũng rất yên tâm về hắn.
Nếu đón đứa nhỏ về Đông Cung, khó tránh khỏi sẽ bị người khác làm ầm ĩ một phen. Đây cũng không phải chuyện tốt trong thời gian mấu chốt này.
Lục Lệ cũng không có tình cảm với đứa nhỏ này. Việc ngoài ý muốn lúc trước cũng không phải mong muốn của hắn. Trong hoàng thất, điều cấm kỵ nhất là mềm lòng.
Vì vậy nếu muốn an toàn nhất là trực tiếp thẳng tay nhổ cỏ tận gốc để tránh phiền phức sau này.
Thực sự, hắn cũng làm như vậy.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng thì bị Tạ Uẩn ngăn cản lại.
Có lẽ là có Chíp Chíp cho nên người luôn luôn lạnh nhạt vô tình như Tạ Uẩn khi đó lại động lòng trắc ẩn với một đứa nhỏ gần bằng tuổi Chíp Chíp này.
Hổ dữ còn không ăn thịt con. Nếu không phải tình thế ép buộc, Lục Lệ cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với một đứa nhỏ hai tuổi.
Hiện tại Tạ Uẩn nguyện ý giúp hắn. Đây không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất.
“Ta muốn đưa hắn đến một nhánh Tạ gia ở phía Bắc. Nhưng thân phận hắn ……”
Tang Yểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy gò và vàng vọt của đứa nhỏ kia, trong lòng phức tạp.
Nàng thở dài, lẳng lặng nói: “Cũng may là chàng đã cứu nó.”
Thân phận của đứa nhỏ này quả thật là một vấn đề khó.
Nếu âm thầm đưa tới nơi khác. Về sau nếu lỡ bị người khác tìm được lại lấy điều này để lên án hành vi Thái Tử không đúng. Vậy còn không bằng hôm nay trực tiếp giết nó.
Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là giấu ở Tạ gia, đặt ở ngay mí mắt vẫn là ổn thỏa nhất. Cho dù có người nghi ngờ nhưng có Tạ gia và Thái Tử cùng nhau khống chế ở Kinh Thành, bọn họ không tìm ra chứng cứ cũng chỉ uổng công.
Nếu Tạ Uẩn đã cứu nó thì hắn và Thái Tử cũng phải có vài phần trách nhiệm, không thể qua loa.
Tang Yểu nói: “Về phần thân phận của nó, nếu không cứ tạm thời nói nó là hài tử của chúng ta đi.”
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng tiểu hài tử trên giường lại cuộn chặt trong chiếc chăn mỏng. Nó nhỏ đến mức dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ bị xé nát.
Trò chơi hoàng quyền, mạng người chỉ là râu ria nhất.
Nhưng với một đứa trẻ nhỏ như vậy, sinh mệnh của nó chỉ vừa mới bắt đầu.
Thân thể Thánh Thượng ngày càng sa sút. Hiện tại chính là thời gian mấu chốt của Lục Lệ. Tuy rằng xuất thân mẹ đẻ của đứa nhỏ này không tốt nhưng tốt xấu gì nó cũng là trưởng tử của Lục Lệ.
Nếu ngày sau Lục Lệ đăng cơ. Cho dù nó không có duyên với ngôi vị hoàng đế thì nhất định cũng có thể hưởng vinh hoa cả đời.
Thực ra cho dù Tạ gia tạm thời nuôi dưỡng nó nhưng chỉ cần mấy năm nữa, chờ căn cơ của Lục Lệ ổn định, nó vẫn có thể lựa chọn trở về.
Nếu nó ở lại Tạ gia thì trước mắt cũng có chút phiền toái.
Tang Yểu nhẹ giọng hỏi: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
Tạ Uẩn nói: “Lớn hơn Chíp Chíp một tháng.”
Tang Yểu nghe vậy lại thoáng nhìn tiểu hài tử trên giường. Nó thoạt nhìn hoàn toàn không giống hài tử cùng tuổi Chíp Chíp. Tang Yểu thậm chí hoài nghi có khi nó còn chưa biết đi.-
Nếu Chíp Chíp đứng bên cạnh, dường như chỉ cần dùng một tay cũng có thể đẩy ngã nó.
Tang Yểu nhẹ giọng thở dài, nói: “Nhỏ quá.”
Âm thầm đưa cho người khác nuôi dưỡng hay sao đi nữa thì cũng không bằng nuôi đứa nhỏ ngay bên cạnh. Vấn đề là, làm thế nào để giải thích về việc hai năm sau, đột nhiên lại nhiều thêm một hài tử.
Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Nếu không chúng ta cứ nuôi nó ở nhà một thời gian đi. Tạm thời chậm rãi truyền tin tức ra ngoài, nói lúc trước ta mang thai long phượng. Bởi vì chúng ta mời người tính mệnh trước hai tuổi sẽ có một tai họa cho nên mới bí mật giấu đi để tránh một kiếp.”
“Còn phần sau này, chỉ nói là tránh kiếp nạn, thân thể nó bị tổn thương, được đưa đến dòng phía Bắc dưỡng thương.”
“Mấy ngày này chàng phái người giả vờ đi đón người một chuyến, nói là đi đón nó về.”
Tang Yểu cũng không định che giấu thân thế đứa nhỏ này với nó. Về sau nó muốn vào cung tranh quyền hay là muốn ở lại Tạ gia đều do nó tự mình quyết định.
Tạ Uẩn vẫn luôn yên lặng nghe Tang Yểu nói chuyện. Hắn chờ nàng nói xong mới cười, ừ một tiếng, nói:
“Vậy thì làm theo lời nàng nói. Ta đi sắp xếp.”
Mấy năm nay Tang Yểu tiếp xúc xử lý rất nhiều chuyện của Tạ gia. Về cơ bản nàng có thể tự mình giải quyết một số việc lớn nhỏ, không cần dựa vào người khác, có thể tự mình giải quyết thỏa đáng.
Tang Yểu không nghe ra ngữ điệu nuông chiều và tán thưởng trong giọng nói của Tạ Uẩn. Sau khi nàng nói xong lại nhìn tiểu hài tử này thở dài, nói: “Vậy để cho nó nghỉ ngơi cẩn thận đã. Đứa nhỏ thật tội nghiệp.”
Tạ Uẩn nắm lấy tay nàng. Khi hai người chuẩn bị rời đi, phía sau vang lên một loạt tiếng chạy bộ bạch bạch.
“Phụ thân, mẫu thân!”
Giọng nói non nớt của Chíp Chíp, tràn đầy năng lượng. Bé con dùng hết sức lực chạy về phía Tang Yểu.
Tiểu hài tử trên giường nghe thấy thanh âm này tựa hồ bị dọa sợ. Thân thể run rẩy, đột nhiên mở mắt.
Tang Yểu không kịp ngăn cản, Chíp Chíp đã chạy tới trước mặt nàng. Chíp Chíp nói: “Hai người lén tới nơi này chơi, không dẫn con theo ——”
Đúng lúc này, Chíp Chíp và tiểu hài tử trên giường nhìn đối diện nhau.
Con bé nghiêng đầu ồ một tiếng, nói: “Đó là ai vậy ạ?”
Đứa bé trai gầy gò chậm rãi ngồi dậy. Trong ánh mắt nhóc có chút cảnh giác và khiếp sợ.
Nhóc dịch người về phía sau, khi ánh mắt chạm đến Tạ Uẩn thì nhỏ giọng gọi một câu: “Tạ… Tạ đại nhân.”
Chíp Chíp khó hiểu, con bé kéo tay Tạ Uẩn, nói: “Ngươi gọi phụ thân ta làm gì?”
Bé con nghiêng đầu nói: “Ngươi tên là gì, quê quán ở đâu. Sao lại ở nhà ta?”
Đứa nhỏ bị một loạt các câu hỏi của Chíp Chíp làm cho bối rối. Nhóc yên lặng ôm đầu gối, giọng nói rất nhỏ, trả lời từng câu một: “Gia gia gọi ta là Vân Đình, là một tiểu đạo sĩ trong thôn đặt tên cho ta.”
“Nhà ta ở thôn Thủy nhưng gia gia của ta đã chết rồi. Nhà ở cũng bị sập.”
Nhóc con cẩn thận nhìn Chíp Chíp, nói: “…… Thực xin lỗi.”
Chíp Chíp càng khó hiểu, con bé hỏi: “Vì sao ngươi lại phải xin lỗi?”
Tiểu Vân Đình nói: “… Ta ngủ ở nhà ngươi.”
Tạ Uẩn lắc tay Chíp Chíp, rũ mắt nói: “Nhóc ta chỉ ở nhờ nơi này. Sao con lại chạy tới đây, đã đọc sách xong chưa?”
Hắn cũng không giải thích nhiều về đứa nhỏ này với Chíp Chíp. Tuy rằng đối với bên ngoài sẽ truyền tin tức nó là hài tử của hắn và Tang Yểu. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bọn họ thật sự sẽ coi tiểu hài tử này thành nhi tử của mình.
Cũng chỉ là tạm thời che giấu giúp nó, chờ phụ thân nó nắm được quyền lực sẽ tìm cớ thông báo nó đã chết, rồi để nó sửa tên đổi họ thành hoàng tử.
Bình thường Chíp Chíp có rất nhiều bạn chơi cùng. Các ca ca, tỷ tỷ trong phủ đều thích trêu chọc nó nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy đứa trẻ còn nhỏ hơn mình, không tránh khỏi chú ý nhiều hơn.
Bé con buông tay Tạ Uẩn ra, chạy đi vào, nhìn chằm chằm vào nam hài gầy trơ cả xương, nói: “Ngươi cao thật đấy……”
Vân Đình siết chặt chăn nhỏ trên người mình, nhìn tiểu cô nương trắng nõn như tuyết trước mặt này. Nó không dám nhìn nàng, cũng sợ hãi bị trách cứ. Tóc nó quả thật không đẹp bằng tóc nàng.
Chíp Chíp vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Giống như một đóa hoa vậy.”
“Những bông hoa cúc nhỏ, mỏng manh, vàng vàng trong sân ấy.”
Tiểu Vân Đình sửng sốt một chút, nó muốn nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, muốn nhìn hoa cúc nhỏ trong miệng nàng nhưng nó lại cảm thấy lộn xộn như vậy thật không tốt. Vì thế nó chớp mắt, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn.”
Tang Yểu bước tới, ôm Chíp Chíp vào trong ngực, nói: “Chíp Chíp, con không thể nói người khác như vậy.”
Nàng quay sang Vân Đình, mềm giọng nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt. Nếu có yêu cầu gì thì cứ việc nói với ta.”
Sau khi nói với Vân Đình mấy câu, Tang Yểu ôm Chíp Chíp đi ra ngoài.
Tạ Uẩn ôm Chíp Chíp từ trong lòng ngực Tang Yểu, nhỏ giọng nói: “Sao đã lớn như vậy còn muốn người khác ôm.”
Chíp Chíp hừ một tiếng, áp má vào cổ Tạ Uẩn, ôm hắn chơi xấu nói: “Muốn ôm, muốn ôm, muốn ôm!”
Một tay Tạ Uẩn ôm Chíp Chíp, một tay khác nắm tay Tang Yểu, nói với Chíp Chíp: “Con lại lớn thêm một chút thì mẫu thân con sẽ không thể ôm nổi con nữa.”
Chíp Chíp hừ một tiếng, rất nhanh đã vứt nam hài vừa rồi ra sau đầu. Nàng lắc lắc đôi chân mũm mĩm, nói: “Con sẽ không muốn để mẫu thân mệt nhọc đâu.”
“Con muốn phụ thân ôm cơ.”
***
Lại là trung thu một năm nữa. Sau khi trở về từ cung yến, Tang Yểu ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm rộng lớn.
Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, bao phủ vạn vật bằng một lớp áo lạnh.
Chíp Chíp cầm theo một chiếc đèn lồng nhỏ đi ở phía trước. Tịnh Liễm đi theo sát phía sau bé, trong tay lại cầm thêm ba cái đèn lồng. Một lớn, một nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.
Tạ Uẩn lặng lẽ nắm tay nàng.
Tang Yểu đột nhiên nói: “Bốn năm trước, hôm nay chính là ngày chúng ta thành thân.”
Ngày đó cụ thể như thế nào Tang Yểu đã không nhớ rõ lắm. Nhưng cách mấy năm, nàng vẫn có thể nhớ lại bàn tay của nam nhân đã đỡ nàng trong bóng tối.
Dưới bộ y phục nặng nề và phức tạp, cánh tay hắn rất vững chắc. Gần như hắn vẫn luôn đỡ nàng từ dưới kiệu đến khi vào động phòng.
Mặc dù khi đó bọn họ đều không phải xuất phát từ tình yêu. Hiện tại Tang Yểu nghĩ lại nhưng lại không cảm thấy lúc trước bọn họ thành thân có chút tiếc nuối nào.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Nhưng ngày đó hình như chúng ta không ra ngoài ngắm trăng.”
Tạ Uẩn ngẩng đầu, nói: “Ngày đó chúng ta không rảnh.”
Tang Yểu nhìn về phía hắn, nói: “Sao có thể không rảnh?”
Tạ Uẩn nhớ rất rõ ràng, hắn không đổi sắc mặt, nói: “Bởi vì khi đó nàng còn phải học tập. Nhiệm vụ nặng nề. Nàng quên rồi sao?”
Tang Yểu: “……”
Đã học xong lâu rồi, hiện tại Tang Yểu nghe lại những lời này, tâm lý không còn như trước nữa.
Lúc trước, đối với chuyện nam nữ, nàng gần như là một trang giấy trắng. Nàng cực kỳ tin tưởng Tạ Uẩn, gần như hắn nói cái gì chính là cái đó.
Cho nên khi đó hắn không trực tiếp viên phòng mà từng bước từng bước dạy nàng. Nàng còn cảm thấy Tạ Uẩn là một người thật tốt.
Hiện tại nghĩ lại, cái gì mà người tốt chứ, hắn có cả bụng ý nghĩ xấu kìa.
“Khi đó chàng đã lên kế hoạch rồi có phải hay không?”
Tạ Uẩn nói: “Đương nhiên không phải.”
Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Kế hoạch ban đầu của ta là làm luôn vào buổi tối hôm đó……”
Giọng nói hắn dừng lại một chút, Tang Yểu nghi hoặc ừ một tiếng, nói: “Gì chứ?”
Tạ Uẩn khẽ nhếch khóe môi, nói nốt mấy chữ còn lại ở bên tai Tang Yểu.
Tang Yểu sợ tới mức trợn to hai mắt. Sau khi xác định Chíp Chíp nhất định không nghe thấy, nàng mới trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng không biết xấu hổ!”
Nàng nhớ lại lúc trước, lại không cam lòng rơi xuống thế hạ phong, nói: “Chàng còn nói dạy ta. Khi đó chàng làm cũng không tốt, cũng chỉ có thể lừa gạt ta thôi.”
Bước chân Tạ Uẩn thong thả, giọng nói lười biếng, căn bản không có ý tứ nghĩ lại. Hắn còn tiếp tục nói: “Khi đó là ta cho Yểu Yểu cơ hội trò giỏi hơn thầy.”
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi vào Tây Hành Uyển.
Chíp Chíp đột nhiên cầm theo đèn lồng quay người lại, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn lồng làm cho gò má tiểu hài tử hồng lên. Bé cao giọng gọi: “Phụ thân, mẫu thân, sao hai người lại đi chậm như vậy?”
“Tiểu Tịnh sư phụ nói hai người đang chơi trò chơi, không thể quấy rầy, là trò chơi gì vậy ạ?”
“Con và mẫu thân đều rất nhớ người.”
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn con bé một cái, nói: “Phải vậy không?”
Chíp Chíp gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Tạ Uẩn đi vào, nhẹ nhàng nhéo gò má đầy thịt của Chíp Chíp, nói: “Không phải chê ta vô dụng sao?”
Chíp Chíp: “……”
Con bé không lên tiếng, yên lặng kéo tay Tang Yểu.
Tang Yểu cười nói: “Chàng dọa đứa nhỏ làm gì chứ.”
Nàng cởi áo ngoài dày nặng thay Tạ Uẩn, lại nói: “Sao hôm nay chàng lại trở về sớm như vậy?”
Tạ Uẩn hôn lên môi Tang Yểu, nói: “Có chút việc nên ta trở về trước.”
Tang Yểu đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói: “Hài tử còn đang ở đây này.”
Tạ Uẩn rũ mắt nhìn Chíp Chíp, hỏi con bé: “Con đã nhận được hết các chữ hôm qua ta bảo con học chưa?”
Chíp Chíp gật đầu, đắc ý nói: “Con đã thuộc hết rồi, rất đơn giản ạ.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, tự nhiên nói: “Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta sẽ đọc hết nửa quyển còn lại đi.”
Chíp Chíp: “…… Không cần đâu.”
Tạ Uẩn thuần thục nói: “Tịnh Liễm.”
Tịnh Liễm lập tức bước lên một bước, đứng ở trước cửa.
Hắn thích nhất là dẫn theo tiểu tiểu thư đi chơi. Khi đó hắn vừa có thể trêu tiểu hài tử, còn có thể nhân cơ hội lười biếng.
Hắn cười tủm tỉm nói: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Chíp Chíp lôi kéo Tang Yểu không buông, không vui nói: “Mẫu thân……”
Tang Yểu nhíu mày, nói với Tạ Uẩn: “Con mới tới đây sao chàng đã gọi nó đi rồi.”
Tạ Uẩn nhỏ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện.”
Lúc này Tang Yểu mới nhỏ giọng dỗ dành: “Chíp Chíp đi ra ngoài chơi với tiểu Tịnh sư phụ trước, có được không.”
Từ trước đến nay Chíp Chíp đều nghe lời Tang Yểu, bé con nghe vậy cuối cùng vẫn không tình nguyện đồng ý.
Chíp Chíp vừa rời đi. Tạ Uẩn đã dắt theo Tang Yểu ra cửa. Tang Yểu chưa từng thấy Tạ Uẩn nói những lời nghiêm túc như vậy với nàng. Trong lòng nàng có chút khẩn trương, nàng nói: “Có chuyện gì vậy.”
Khi nói chuyện, hai người đã đi qua hành lang dài, dừng lại trước một căn phòng, Tạ Uẩn đẩy cửa ra.
Tang Yểu đứng ở phía sau Tạ Uẩn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên giường có một tiểu hài tử đang nằm.
Là một bé trai, rất nhỏ, rất gầy, làn da vàng như nến, thoạt nhìn còn không lớn bằng Chíp Chíp. Thân thể nó cuộn tròn, ngủ cũng không an ổn.
Tang Yểu mở to mắt, nói: “Đây……”
Tạ Uẩn nói: “Phụ thân nó là Thái Tử.”
Một lời như sấm.
Nhưng theo Tang Yểu biết, Lục Lệ và Minh Dung không có con nối dõi.
Từ sau khi Minh Dung trở thành Thái Tử Phi, Tang Yểu đã rất lâu chưa gặp nàng ta. Ngay từ đầu chỉ có lời đồn thân thể Thái Tử Phi yếu ớt. Hàng năm đều phải nằm trên giường nhưng hai năm sau thì trực tiếp tiêu hương ngọc vẫn.
Tạ Uẩn nói: “Mẹ đẻ nó xuất thân Giáo Phường Tư, không đủ tư cách nhập vào hoàng thất, là kết quả của một lần ngoài ý muốn Lục Lệ bị thiết kế. Vị phụ nhân kia sau khi sinh nó không bao lâu thì rời khỏi nhân thế. Lục Lệ cũng không biết sự tồn tại của nó.”
“Mấy năm nay, người nuôi nấng nó là một ông lão. Sau khi ông lão kia qua đời, trong một lần trùng hợp, Lục Lệ mới biết hắn còn có một đứa con trai.”
Mấy năm nay Lục Lệ đã dần thay đổi ấn tượng của mình với mọi người. Hắn làm việc ổn thỏa lại không rêu rao. Bởi vì tính cách trước kia rất ôn hòa nên Thánh Thượng cũng rất yên tâm về hắn.
Nếu đón đứa nhỏ về Đông Cung, khó tránh khỏi sẽ bị người khác làm ầm ĩ một phen. Đây cũng không phải chuyện tốt trong thời gian mấu chốt này.
Lục Lệ cũng không có tình cảm với đứa nhỏ này. Việc ngoài ý muốn lúc trước cũng không phải mong muốn của hắn. Trong hoàng thất, điều cấm kỵ nhất là mềm lòng.
Vì vậy nếu muốn an toàn nhất là trực tiếp thẳng tay nhổ cỏ tận gốc để tránh phiền phức sau này.
Thực sự, hắn cũng làm như vậy.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng thì bị Tạ Uẩn ngăn cản lại.
Có lẽ là có Chíp Chíp cho nên người luôn luôn lạnh nhạt vô tình như Tạ Uẩn khi đó lại động lòng trắc ẩn với một đứa nhỏ gần bằng tuổi Chíp Chíp này.
Hổ dữ còn không ăn thịt con. Nếu không phải tình thế ép buộc, Lục Lệ cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với một đứa nhỏ hai tuổi.
Hiện tại Tạ Uẩn nguyện ý giúp hắn. Đây không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất.
“Ta muốn đưa hắn đến một nhánh Tạ gia ở phía Bắc. Nhưng thân phận hắn ……”
Tang Yểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy gò và vàng vọt của đứa nhỏ kia, trong lòng phức tạp.
Nàng thở dài, lẳng lặng nói: “Cũng may là chàng đã cứu nó.”
Thân phận của đứa nhỏ này quả thật là một vấn đề khó.
Nếu âm thầm đưa tới nơi khác. Về sau nếu lỡ bị người khác tìm được lại lấy điều này để lên án hành vi Thái Tử không đúng. Vậy còn không bằng hôm nay trực tiếp giết nó.
Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là giấu ở Tạ gia, đặt ở ngay mí mắt vẫn là ổn thỏa nhất. Cho dù có người nghi ngờ nhưng có Tạ gia và Thái Tử cùng nhau khống chế ở Kinh Thành, bọn họ không tìm ra chứng cứ cũng chỉ uổng công.
Nếu Tạ Uẩn đã cứu nó thì hắn và Thái Tử cũng phải có vài phần trách nhiệm, không thể qua loa.
Tang Yểu nói: “Về phần thân phận của nó, nếu không cứ tạm thời nói nó là hài tử của chúng ta đi.”
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng tiểu hài tử trên giường lại cuộn chặt trong chiếc chăn mỏng. Nó nhỏ đến mức dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ bị xé nát.
Trò chơi hoàng quyền, mạng người chỉ là râu ria nhất.
Nhưng với một đứa trẻ nhỏ như vậy, sinh mệnh của nó chỉ vừa mới bắt đầu.
Thân thể Thánh Thượng ngày càng sa sút. Hiện tại chính là thời gian mấu chốt của Lục Lệ. Tuy rằng xuất thân mẹ đẻ của đứa nhỏ này không tốt nhưng tốt xấu gì nó cũng là trưởng tử của Lục Lệ.
Nếu ngày sau Lục Lệ đăng cơ. Cho dù nó không có duyên với ngôi vị hoàng đế thì nhất định cũng có thể hưởng vinh hoa cả đời.
Thực ra cho dù Tạ gia tạm thời nuôi dưỡng nó nhưng chỉ cần mấy năm nữa, chờ căn cơ của Lục Lệ ổn định, nó vẫn có thể lựa chọn trở về.
Nếu nó ở lại Tạ gia thì trước mắt cũng có chút phiền toái.
Tang Yểu nhẹ giọng hỏi: “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
Tạ Uẩn nói: “Lớn hơn Chíp Chíp một tháng.”
Tang Yểu nghe vậy lại thoáng nhìn tiểu hài tử trên giường. Nó thoạt nhìn hoàn toàn không giống hài tử cùng tuổi Chíp Chíp. Tang Yểu thậm chí hoài nghi có khi nó còn chưa biết đi.-
Nếu Chíp Chíp đứng bên cạnh, dường như chỉ cần dùng một tay cũng có thể đẩy ngã nó.
Tang Yểu nhẹ giọng thở dài, nói: “Nhỏ quá.”
Âm thầm đưa cho người khác nuôi dưỡng hay sao đi nữa thì cũng không bằng nuôi đứa nhỏ ngay bên cạnh. Vấn đề là, làm thế nào để giải thích về việc hai năm sau, đột nhiên lại nhiều thêm một hài tử.
Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Nếu không chúng ta cứ nuôi nó ở nhà một thời gian đi. Tạm thời chậm rãi truyền tin tức ra ngoài, nói lúc trước ta mang thai long phượng. Bởi vì chúng ta mời người tính mệnh trước hai tuổi sẽ có một tai họa cho nên mới bí mật giấu đi để tránh một kiếp.”
“Còn phần sau này, chỉ nói là tránh kiếp nạn, thân thể nó bị tổn thương, được đưa đến dòng phía Bắc dưỡng thương.”
“Mấy ngày này chàng phái người giả vờ đi đón người một chuyến, nói là đi đón nó về.”
Tang Yểu cũng không định che giấu thân thế đứa nhỏ này với nó. Về sau nó muốn vào cung tranh quyền hay là muốn ở lại Tạ gia đều do nó tự mình quyết định.
Tạ Uẩn vẫn luôn yên lặng nghe Tang Yểu nói chuyện. Hắn chờ nàng nói xong mới cười, ừ một tiếng, nói:
“Vậy thì làm theo lời nàng nói. Ta đi sắp xếp.”
Mấy năm nay Tang Yểu tiếp xúc xử lý rất nhiều chuyện của Tạ gia. Về cơ bản nàng có thể tự mình giải quyết một số việc lớn nhỏ, không cần dựa vào người khác, có thể tự mình giải quyết thỏa đáng.
Tang Yểu không nghe ra ngữ điệu nuông chiều và tán thưởng trong giọng nói của Tạ Uẩn. Sau khi nàng nói xong lại nhìn tiểu hài tử này thở dài, nói: “Vậy để cho nó nghỉ ngơi cẩn thận đã. Đứa nhỏ thật tội nghiệp.”
Tạ Uẩn nắm lấy tay nàng. Khi hai người chuẩn bị rời đi, phía sau vang lên một loạt tiếng chạy bộ bạch bạch.
“Phụ thân, mẫu thân!”
Giọng nói non nớt của Chíp Chíp, tràn đầy năng lượng. Bé con dùng hết sức lực chạy về phía Tang Yểu.
Tiểu hài tử trên giường nghe thấy thanh âm này tựa hồ bị dọa sợ. Thân thể run rẩy, đột nhiên mở mắt.
Tang Yểu không kịp ngăn cản, Chíp Chíp đã chạy tới trước mặt nàng. Chíp Chíp nói: “Hai người lén tới nơi này chơi, không dẫn con theo ——”
Đúng lúc này, Chíp Chíp và tiểu hài tử trên giường nhìn đối diện nhau.
Con bé nghiêng đầu ồ một tiếng, nói: “Đó là ai vậy ạ?”
Đứa bé trai gầy gò chậm rãi ngồi dậy. Trong ánh mắt nhóc có chút cảnh giác và khiếp sợ.
Nhóc dịch người về phía sau, khi ánh mắt chạm đến Tạ Uẩn thì nhỏ giọng gọi một câu: “Tạ… Tạ đại nhân.”
Chíp Chíp khó hiểu, con bé kéo tay Tạ Uẩn, nói: “Ngươi gọi phụ thân ta làm gì?”
Bé con nghiêng đầu nói: “Ngươi tên là gì, quê quán ở đâu. Sao lại ở nhà ta?”
Đứa nhỏ bị một loạt các câu hỏi của Chíp Chíp làm cho bối rối. Nhóc yên lặng ôm đầu gối, giọng nói rất nhỏ, trả lời từng câu một: “Gia gia gọi ta là Vân Đình, là một tiểu đạo sĩ trong thôn đặt tên cho ta.”
“Nhà ta ở thôn Thủy nhưng gia gia của ta đã chết rồi. Nhà ở cũng bị sập.”
Nhóc con cẩn thận nhìn Chíp Chíp, nói: “…… Thực xin lỗi.”
Chíp Chíp càng khó hiểu, con bé hỏi: “Vì sao ngươi lại phải xin lỗi?”
Tiểu Vân Đình nói: “… Ta ngủ ở nhà ngươi.”
Tạ Uẩn lắc tay Chíp Chíp, rũ mắt nói: “Nhóc ta chỉ ở nhờ nơi này. Sao con lại chạy tới đây, đã đọc sách xong chưa?”
Hắn cũng không giải thích nhiều về đứa nhỏ này với Chíp Chíp. Tuy rằng đối với bên ngoài sẽ truyền tin tức nó là hài tử của hắn và Tang Yểu. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bọn họ thật sự sẽ coi tiểu hài tử này thành nhi tử của mình.
Cũng chỉ là tạm thời che giấu giúp nó, chờ phụ thân nó nắm được quyền lực sẽ tìm cớ thông báo nó đã chết, rồi để nó sửa tên đổi họ thành hoàng tử.
Bình thường Chíp Chíp có rất nhiều bạn chơi cùng. Các ca ca, tỷ tỷ trong phủ đều thích trêu chọc nó nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy đứa trẻ còn nhỏ hơn mình, không tránh khỏi chú ý nhiều hơn.
Bé con buông tay Tạ Uẩn ra, chạy đi vào, nhìn chằm chằm vào nam hài gầy trơ cả xương, nói: “Ngươi cao thật đấy……”
Vân Đình siết chặt chăn nhỏ trên người mình, nhìn tiểu cô nương trắng nõn như tuyết trước mặt này. Nó không dám nhìn nàng, cũng sợ hãi bị trách cứ. Tóc nó quả thật không đẹp bằng tóc nàng.
Chíp Chíp vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Giống như một đóa hoa vậy.”
“Những bông hoa cúc nhỏ, mỏng manh, vàng vàng trong sân ấy.”
Tiểu Vân Đình sửng sốt một chút, nó muốn nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng, muốn nhìn hoa cúc nhỏ trong miệng nàng nhưng nó lại cảm thấy lộn xộn như vậy thật không tốt. Vì thế nó chớp mắt, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn.”
Tang Yểu bước tới, ôm Chíp Chíp vào trong ngực, nói: “Chíp Chíp, con không thể nói người khác như vậy.”
Nàng quay sang Vân Đình, mềm giọng nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt. Nếu có yêu cầu gì thì cứ việc nói với ta.”
Sau khi nói với Vân Đình mấy câu, Tang Yểu ôm Chíp Chíp đi ra ngoài.
Tạ Uẩn ôm Chíp Chíp từ trong lòng ngực Tang Yểu, nhỏ giọng nói: “Sao đã lớn như vậy còn muốn người khác ôm.”
Chíp Chíp hừ một tiếng, áp má vào cổ Tạ Uẩn, ôm hắn chơi xấu nói: “Muốn ôm, muốn ôm, muốn ôm!”
Một tay Tạ Uẩn ôm Chíp Chíp, một tay khác nắm tay Tang Yểu, nói với Chíp Chíp: “Con lại lớn thêm một chút thì mẫu thân con sẽ không thể ôm nổi con nữa.”
Chíp Chíp hừ một tiếng, rất nhanh đã vứt nam hài vừa rồi ra sau đầu. Nàng lắc lắc đôi chân mũm mĩm, nói: “Con sẽ không muốn để mẫu thân mệt nhọc đâu.”
“Con muốn phụ thân ôm cơ.”
***
Lại là trung thu một năm nữa. Sau khi trở về từ cung yến, Tang Yểu ngẩng đầu nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm rộng lớn.
Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống, bao phủ vạn vật bằng một lớp áo lạnh.
Chíp Chíp cầm theo một chiếc đèn lồng nhỏ đi ở phía trước. Tịnh Liễm đi theo sát phía sau bé, trong tay lại cầm thêm ba cái đèn lồng. Một lớn, một nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.
Tạ Uẩn lặng lẽ nắm tay nàng.
Tang Yểu đột nhiên nói: “Bốn năm trước, hôm nay chính là ngày chúng ta thành thân.”
Ngày đó cụ thể như thế nào Tang Yểu đã không nhớ rõ lắm. Nhưng cách mấy năm, nàng vẫn có thể nhớ lại bàn tay của nam nhân đã đỡ nàng trong bóng tối.
Dưới bộ y phục nặng nề và phức tạp, cánh tay hắn rất vững chắc. Gần như hắn vẫn luôn đỡ nàng từ dưới kiệu đến khi vào động phòng.
Mặc dù khi đó bọn họ đều không phải xuất phát từ tình yêu. Hiện tại Tang Yểu nghĩ lại nhưng lại không cảm thấy lúc trước bọn họ thành thân có chút tiếc nuối nào.
Nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Nhưng ngày đó hình như chúng ta không ra ngoài ngắm trăng.”
Tạ Uẩn ngẩng đầu, nói: “Ngày đó chúng ta không rảnh.”
Tang Yểu nhìn về phía hắn, nói: “Sao có thể không rảnh?”
Tạ Uẩn nhớ rất rõ ràng, hắn không đổi sắc mặt, nói: “Bởi vì khi đó nàng còn phải học tập. Nhiệm vụ nặng nề. Nàng quên rồi sao?”
Tang Yểu: “……”
Đã học xong lâu rồi, hiện tại Tang Yểu nghe lại những lời này, tâm lý không còn như trước nữa.
Lúc trước, đối với chuyện nam nữ, nàng gần như là một trang giấy trắng. Nàng cực kỳ tin tưởng Tạ Uẩn, gần như hắn nói cái gì chính là cái đó.
Cho nên khi đó hắn không trực tiếp viên phòng mà từng bước từng bước dạy nàng. Nàng còn cảm thấy Tạ Uẩn là một người thật tốt.
Hiện tại nghĩ lại, cái gì mà người tốt chứ, hắn có cả bụng ý nghĩ xấu kìa.
“Khi đó chàng đã lên kế hoạch rồi có phải hay không?”
Tạ Uẩn nói: “Đương nhiên không phải.”
Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Kế hoạch ban đầu của ta là làm luôn vào buổi tối hôm đó……”
Giọng nói hắn dừng lại một chút, Tang Yểu nghi hoặc ừ một tiếng, nói: “Gì chứ?”
Tạ Uẩn khẽ nhếch khóe môi, nói nốt mấy chữ còn lại ở bên tai Tang Yểu.
Tang Yểu sợ tới mức trợn to hai mắt. Sau khi xác định Chíp Chíp nhất định không nghe thấy, nàng mới trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng không biết xấu hổ!”
Nàng nhớ lại lúc trước, lại không cam lòng rơi xuống thế hạ phong, nói: “Chàng còn nói dạy ta. Khi đó chàng làm cũng không tốt, cũng chỉ có thể lừa gạt ta thôi.”
Bước chân Tạ Uẩn thong thả, giọng nói lười biếng, căn bản không có ý tứ nghĩ lại. Hắn còn tiếp tục nói: “Khi đó là ta cho Yểu Yểu cơ hội trò giỏi hơn thầy.”
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi vào Tây Hành Uyển.
Chíp Chíp đột nhiên cầm theo đèn lồng quay người lại, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn lồng làm cho gò má tiểu hài tử hồng lên. Bé cao giọng gọi: “Phụ thân, mẫu thân, sao hai người lại đi chậm như vậy?”
“Tiểu Tịnh sư phụ nói hai người đang chơi trò chơi, không thể quấy rầy, là trò chơi gì vậy ạ?”
====================================================================================================