Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 162
====================================================================================================
Hắn nhìn lướt qua bụng Tang Yểu, thực ra nhìn thì vẫn bình thường nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an. Hắn nói: “Ta và nàng đều không có kinh nghiệm gì nhưng chín tháng rưỡi sẽ lớn như vậy à?”
Hắn cau mày, nói: “Không được, ta phải phái người tiến cung gọi Lý thái y tới.”
Không cần vậy chứ.
Tang Yểu không hiểu, nàng có thể sinh bất cứ lúc nào, hiện tại còn không lớn thì khi nào lớn? Vì sao hắn phải rối rắm cái này?
Tang Yểu nói: “Cũng không lớn lắm mà.”
Nàng nói: “Thời điểm mẫu thân ta sinh ta, ta rất gầy. Cho nên khi ta còn nhỏ, thân thể luôn không tốt.”
“Nếu đứa nhỏ béo một chút thì đương nhiên thể chất sẽ tốt, không dễ bị bệnh nữa.”
Nàng đang rất mong chờ bảo bảo của nàng. Tiểu hài tử còn chưa sinh ra mà nàng đã thêu xong một đống y phục nhỏ.
Tạ Uẩn vẫn không vui vẻ nổi, càng gần tới ngày sinh hắn càng bất an.
Những cuốn sách Trung Y về sinh sản hắn đọc càng nhiều, càng khó có thể yên tâm. Hôm nay hắn nhìn bụng Tang Yểu hình như có chút lớn. Hôm qua hắn còn lo lắng vì sao nhóc con kia ít cử động. Hắn còn luôn suy nghĩ tình hình lúc Tang Yểu sinh sẽ bị xuất huyết quá nhiều.
Mỗi lần suy nghĩ về điều đó hắn lại cảm thấy lo lắng, bất an.
Hắn suốt ngày suy nghĩ lung tung, thành ra ban đêm khó có thể đi vào giấc ngủ. Mà Tang Yểu thì ngược lại, nàng tựa hồ không lo lắng một chút nào.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Hắn khép sách lại đi tới trước mặt Tang Yểu, nói: “Đóng cửa sổ lại đi.”
Tang Yểu không muốn, nàng nói: “Chàng nói ta béo, ta tức giận, ta muốn hóng gió để bình tĩnh lại.”
“Ta không nói nàng béo……”
Tang Yểu lại nói: “Lý thái y phải chạy thật xa từ trong cung tới chỉ vì chút chuyện nhỏ này. Chàng cũng không sợ người ta chê cười à.”
“Không phải hôm qua ông ấy mới đến sao?”
Tạ Uẩn nói: “Không có việc gì, ông ta không ngại.”
Tang Yểu lười để ý đến hắn. Nàng vươn tay chạm vào những bông tuyết lạnh lẽo trên cửa sổ, vô cùng tùy hứng nói: “Ta không nghe.”
Nàng sai hắn, nói: “Ta muốn uống chè hạt sen, không cần đường.”
“Chàng làm cho ta đi.”
Tạ Uẩn nói: “Chờ thái y kiểm tra xong đã.”
Tang Yểu hừ một tiếng, nàng làm bộ làm tịch vuốt bụng, nói: “Đau quá, bảo bảo cũng tức giận rồi.”
Tạ Uẩn luôn bị sự đáng yêu của nàng làm cho bất ngờ. Hắn bất đắc dĩ thở dài, sau đó lặng lẽ vỗ nhẹ mái tóc xù của thiếu nữ, nói: “Được rồi, ta đi.”
Hắn xoay người sang chỗ khác.
Tang Yểu bắt chéo chân, còn chưa kịp vui vẻ thì đột nhiên nàng cảm thấy dưới chân có một cảm giác kỳ quái.
Đột nhiên một dòng nước ẩm trào ra. Y phục của nàng cũng ướt theo. Tang Yểu thẳng lưng, bàn tay vốn dĩ đang để ngoài cửa sổ cũng cứng đờ lại.
Ngay sau đó, từng cơn đau che trời lấp đất đánh úp tới.
Tang Yểu nhìn Tạ Uẩn quay lưng về phía nàng đang chuẩn bị ra cửa. Nàng run run môi, gọi hắn: “Tạ Uẩn……”
Tạ Uẩn quay đầu lại, nói: “Đừng vội, chờ một lát nữa là được.”
Tang Yểu nhìn hắn, trong đôi mắt có chút bối rối.
Thân hình Tạ Uẩn hơi dừng lại, đôi mắt bình tĩnh nháy mắt co chặt lại. Hắn trực tiếp mở cửa ra, sau đó nhanh chóng phân phó hai câu rồi quay lại đỡ Tang Yểu.
Lúc này không thể ôm, Tạ Uẩn tỏ ra bình tĩnh, vững vàng đỡ Tang Yểu lên giường. Sau đó hắn đóng lại cửa sổ, đi tìm y phục mới thay cho nàng.
Hắn cúi đầu hôn lên trán của nàng, nói: “Đừng sợ.”
Hắn kiểm tra dưới thân Tang Yểu, nói: “Chỉ là vỡ ối thôi, trong chốc lát chưa sinh được đâu. Đợi lát nữa thì thái y và bà đỡ sẽ tới đây.”
“Nàng đứng lo lắng, lúc nào đau thì điều chỉnh hô hấp, dời lực chú ý đi một chút. Nhị tẩu sinh Đào Đào chỉ mất gần nửa canh giờ. Đứa nhỏ ngoan như vậy, nhất định càng nhanh hơn so với Đào Đào.”-
Tang Yểu ừ một tiếng, đây là trường hợp khẩn cấp. Hiện tại đầu óc nàng trống rỗng, chỉ có thể hỏi Tạ Uẩn: “Vậy… ta sẽ như thế này bao lâu?”
Tạ Uẩn trầm giọng nói: “Không lâu, nếu may mắn, cơn đau chuyển dạ liên tục ba bốn canh giờ là có thể sinh rồi.”
“Nàng muốn ăn cái gì? Ta bảo người chuẩn bị cho nàng.”
Sau khi cơn đau chuyển dạ qua đi, hiện tại nàng cảm thấy tốt hơn một chút, chống tay nửa nằm ở trên giường, nàng ừ một tiếng, dùng đôi tay trắng nõn nắm lấy cánh tay cứng đờ của nam nhân, nói với hắn: “Ta chưa đói bụng.”
“Chàng ở đây với ta đi. Một lát nữa gọi người khác đưa tới là được.”
Tạ Uẩn đồng ý, hắn ngồi ở mép giường. Đến lúc này hắn thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh hơn. Tang Yểu nhìn hắn như vậy cũng cảm thấy yên tâm không ít.
Rất nhanh, bên ngoài phòng đã đứng đầy người. Ngu Chi và Thẩm Diệu Nghi đều đến nói chuyện với Tang Yểu, dạy nàng chút nữa sẽ phải làm như thế nào.
Thời gian trôi qua, cơn đau chuyển dạ của Tang Yểu cũng trở nên dày đặc hơn. Mãi đến sau này nàng đã không thể nào trả lời Tạ Uẩn một câu hoàn chỉnh.
Bầu trời đã nhá nhem tối, Thái y đang chờ ở ngoài bình phong. Tạ Uẩn bị Thẩm Diệu Nghi mạnh mẽ kéo ra ngoài, cửa phòng đóng chặt.
Hắn đứng ở ngoài cửa, bên ngoài có chút ầm ĩ.
Bên trong cũng vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào tuyết lại bắt đầu rơi từ trên bầu trời, rơi xuống trên vai người nam nhân.
Bởi vì thời tiết lạnh, các nữ quyến đều sang phòng bên chờ. Chỉ có Tạ Uẩn đứng ở trước bậc thềm, im lặng nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt.
Tịnh Liễm ôm áo choàng tiến lên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, thiếu phu nhân nhất định sẽ bình an sinh ra tiểu chủ tử.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, nói: “Ta chỉ sợ nàng đau.”
Bình thường nàng bị kim thêu đâm vào tay thì hốc mắt đã đỏ, làm sao có thể sinh một hài tử ra được.
Tịnh Liễm khoác áo choàng lên trên người Tạ Uẩn, nói: “Thiếu phu nhân kỳ thật rất dũng cảm.”
Hắn đứng ở bên cạnh người Tạ Uẩn, lẳng lặng nói: “Thuộc hạ nhớ rất lâu trước kia. Có một lần thiếu phu nhân không cẩn thận té ngã. Trên tay có một mảng da rách thật lớn, bên trong dính đầy bùn, nhìn thôi cũng thấy rất đau.”
“Mảng da rách kia nhất định phải lột ra, sau đó dùng rượu rửa sạch. Bằng không sẽ dễ để lại sẹo.”
“Thiếu phu nhân rất sợ hãi nhưng nàng không chút do dự nào tự mình dùng tay xé mảng da thịt kia xuống.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Lúc ấy thuộc hạ đã cảm thấy thực ra thiếu phu nhân cũng không yếu đuối như vậy. Nàng ấy luôn có một mặt dũng cảm đối mặt với những gì mình nên đối mặt.”
Chỉ là đại đa số thời điểm bên người nàng đều có người để dựa vào cho nên nàng luôn thích thể hiện sự yếu đuối của mình với người khác, muốn mượn cơ hội này để thân cận với người khác.
Đối với người là như vậy, đối chủ tử hắn cũng như thế.
Tạ Uẩn nghĩ đến bộ dáng tiểu Tang Yểu vừa rơi nước mắt vừa xử lý miệng vết thương, khóe môi không tự chủ nhếch lên. Hắn dịu dàng nói: “Ừ, nàng ấy rất lợi hại.”
Tịnh Liễm cùng đứng dưới bậc thềm với Tạ Uẩn, bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống. Trong phòng ánh nến mờ nhạt.
Cách một lúc sau, Tạ Uẩn liếc nhìn về phía hắn, nói: “Ta cũng không biết chuyện này. Làm sao ngươi lại biết được?”
……
Không đợi Tịnh Liễm kịp nghĩ ra câu trả lời, trong phòng đã vang lên một tiếng khóc nỉ non.
Tạ Uẩn vội vàng bước lên bậc thang. Đúng lúc này cửa phòng được mở ra.
“Chúc mừng Tạ đại nhân ——”
Tạ Uẩn né tránh bà đỡ đang ôm hài tử tới, đi thẳng vào trong phòng. Trong phòng vẫn còn mùi máu tanh nhàn nhạt. Hắn nhìn sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, nằm ở trên giường.
Bước chân hắn chậm lại, Tang Yểu cũng nhìn thấy hắn.
Nàng vươn tay với hắn, cổ tay mảnh khảnh dường như chỉ cần gập lại là đứt gãy. Tạ Uẩn nắm lấy nàng, sau đó cúi đầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của nàng, nói: “Yểu yểu, nàng thật lợi hại.”
Tang Yểu nhếch lên khóe môi, giọng nói nàng có chút khàn khàn nhưng lại không giấu được vẻ kiêu ngạo trong giọng nói, nàng nói ở bên tai hắn: “Tạ Uẩn, chàng nhìn xem, ta đoán không sai chứ.”
“Là một tiểu cô nương bụ bẫm.”
“Chàng nhìn con chưa?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, nói: “Đã nhìn rồi.”
Tang Yểu giơ tay, bà tử bên cạnh vội vàng bế hài tử lên.
Tạ Uẩn cúi đầu nhìn đứa nhỏ. Sinh mệnh nhỏ bé được quấn kín. Trên người nó chảy huyết mạch của hắn và Tang Yểu.
Tạ Uẩn không dám duỗi tay chạm vào bé con, thậm chí còn vô thức né tránh.
Hài tử mới xinh thật sự không hề xinh đẹp, khi khóc nháo càng khó coi hơn.
Bà tử ở bên cạnh nói: “Tiểu tiểu thư lớn lên sẽ rất cao đó. Nô tỳ đã đỡ đầu nhiều hài tử như vậy, cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy.”
Tang Yểu cảm thấy bà tử nhất định là đang khen ngợi nàng và Tạ Uẩn, nàng nói: “Không sao đâu bảo bảo, mặc dù con không quá xinh đẹp.”
“Nhưng mẫu thân rất thích con.”
Nàng nhìn thoáng qua Tạ Uẩn, lẳng lặng nói: “Phụ thân con cũng vậy.”
***
Sau thời gian Tạ Uẩn nghỉ thành thân, kiếp làm quan của hắn lại có lần xin nghỉ dài hạn thứ hai.
Nếu chỉ xin nghỉ phép cá nhân, ngoại trừ một số công việc phải ra ngoài, Thánh Thượng chỉ cho phép hắn nghỉ tối đa mười ngày cho nên Tạ Uẩn trực tiếp vung tay xin nghỉ bệnh, nghỉ hơn nửa tháng.
Tuyết đọng vừa mới tan. Sau khi Tang Yểu nghỉ ngơi hai ngày thân thể đã khôi phục gần như hoàn toàn, ít nhất nàng có thể xuống giường đi lại.
Từ lúc nàng mang thai đến lúc sinh cũng chưa từng chịu khổ lớn gì. Hết thảy đều vô cùng thuận lợi. Ngay cả thái y cũng nói bé con Tang Yểu đang mang trong bụng rất ngoan, không gây phiền toái cho mẫu thân.
Vì sau khi sinh nàng dễ dàng mệt mỏi cho nên hai ngày nay Tạ Uẩn đều không cho hài tử đặt ở bên cạnh nàng, muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Cho nên mấy ngày tiếp theo, Tang Yểu còn không được gặp hài tử của bản thân nhiều.
Ngày hôm đó, nàng tỉnh dậy khi lúc trời đã hoàng hôn. Tạ Uẩn bưng chén chè hạt sen muốn đút cho nàng ăn nhưng Tang Yểu lại không muốn ăn cái gì. Nàng thật sự không nhịn nổi, nói: “Bảo bảo đâu ạ?”
Tạ Uẩn nói: “Ở phòng bên cạnh, có người chăm sóc rồi.”
Nàng nóng lòng phàn nàn với hắn, nói: “Từ lúc sinh nó ra đến giờ, mỗi ngày ta chỉ có thể nhìn con một lần.”
“Mà mỗi ngày chàng lại được nhìn con tận mấy lần. Như vậy không công bằng.”
“Chàng mau ôm con tới đây.”
Tạ Uẩn buông chén xuống, nói với nàng: “Ai nói, một ngày ta cũng chỉ nhìn hai lần.”
Hắn cúi người hôn lên trán nàng, chậm rãi nói: “Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, sao nàng còn oán trách ta?”
Mẫu thân nói nữ tử mới sinh một tháng phải đặc biệt chú ý làm hắn hai ngày này không dám rời khỏi nàng một khắc nào.
Hắn cau mày, nói: “Không được, ta phải phái người tiến cung gọi Lý thái y tới.”
Không cần vậy chứ.
Tang Yểu không hiểu, nàng có thể sinh bất cứ lúc nào, hiện tại còn không lớn thì khi nào lớn? Vì sao hắn phải rối rắm cái này?
Tang Yểu nói: “Cũng không lớn lắm mà.”
Nàng nói: “Thời điểm mẫu thân ta sinh ta, ta rất gầy. Cho nên khi ta còn nhỏ, thân thể luôn không tốt.”
“Nếu đứa nhỏ béo một chút thì đương nhiên thể chất sẽ tốt, không dễ bị bệnh nữa.”
Nàng đang rất mong chờ bảo bảo của nàng. Tiểu hài tử còn chưa sinh ra mà nàng đã thêu xong một đống y phục nhỏ.
Tạ Uẩn vẫn không vui vẻ nổi, càng gần tới ngày sinh hắn càng bất an.
Những cuốn sách Trung Y về sinh sản hắn đọc càng nhiều, càng khó có thể yên tâm. Hôm nay hắn nhìn bụng Tang Yểu hình như có chút lớn. Hôm qua hắn còn lo lắng vì sao nhóc con kia ít cử động. Hắn còn luôn suy nghĩ tình hình lúc Tang Yểu sinh sẽ bị xuất huyết quá nhiều.
Mỗi lần suy nghĩ về điều đó hắn lại cảm thấy lo lắng, bất an.
Hắn suốt ngày suy nghĩ lung tung, thành ra ban đêm khó có thể đi vào giấc ngủ. Mà Tang Yểu thì ngược lại, nàng tựa hồ không lo lắng một chút nào.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Hắn khép sách lại đi tới trước mặt Tang Yểu, nói: “Đóng cửa sổ lại đi.”
Tang Yểu không muốn, nàng nói: “Chàng nói ta béo, ta tức giận, ta muốn hóng gió để bình tĩnh lại.”
“Ta không nói nàng béo……”
Tang Yểu lại nói: “Lý thái y phải chạy thật xa từ trong cung tới chỉ vì chút chuyện nhỏ này. Chàng cũng không sợ người ta chê cười à.”
“Không phải hôm qua ông ấy mới đến sao?”
Tạ Uẩn nói: “Không có việc gì, ông ta không ngại.”
Tang Yểu lười để ý đến hắn. Nàng vươn tay chạm vào những bông tuyết lạnh lẽo trên cửa sổ, vô cùng tùy hứng nói: “Ta không nghe.”
Nàng sai hắn, nói: “Ta muốn uống chè hạt sen, không cần đường.”
“Chàng làm cho ta đi.”
Tạ Uẩn nói: “Chờ thái y kiểm tra xong đã.”
Tang Yểu hừ một tiếng, nàng làm bộ làm tịch vuốt bụng, nói: “Đau quá, bảo bảo cũng tức giận rồi.”
Tạ Uẩn luôn bị sự đáng yêu của nàng làm cho bất ngờ. Hắn bất đắc dĩ thở dài, sau đó lặng lẽ vỗ nhẹ mái tóc xù của thiếu nữ, nói: “Được rồi, ta đi.”
Hắn xoay người sang chỗ khác.
Tang Yểu bắt chéo chân, còn chưa kịp vui vẻ thì đột nhiên nàng cảm thấy dưới chân có một cảm giác kỳ quái.
Đột nhiên một dòng nước ẩm trào ra. Y phục của nàng cũng ướt theo. Tang Yểu thẳng lưng, bàn tay vốn dĩ đang để ngoài cửa sổ cũng cứng đờ lại.
Ngay sau đó, từng cơn đau che trời lấp đất đánh úp tới.
Tang Yểu nhìn Tạ Uẩn quay lưng về phía nàng đang chuẩn bị ra cửa. Nàng run run môi, gọi hắn: “Tạ Uẩn……”
Tạ Uẩn quay đầu lại, nói: “Đừng vội, chờ một lát nữa là được.”
Tang Yểu nhìn hắn, trong đôi mắt có chút bối rối.
Thân hình Tạ Uẩn hơi dừng lại, đôi mắt bình tĩnh nháy mắt co chặt lại. Hắn trực tiếp mở cửa ra, sau đó nhanh chóng phân phó hai câu rồi quay lại đỡ Tang Yểu.
Lúc này không thể ôm, Tạ Uẩn tỏ ra bình tĩnh, vững vàng đỡ Tang Yểu lên giường. Sau đó hắn đóng lại cửa sổ, đi tìm y phục mới thay cho nàng.
Hắn cúi đầu hôn lên trán của nàng, nói: “Đừng sợ.”
Hắn kiểm tra dưới thân Tang Yểu, nói: “Chỉ là vỡ ối thôi, trong chốc lát chưa sinh được đâu. Đợi lát nữa thì thái y và bà đỡ sẽ tới đây.”
“Nàng đứng lo lắng, lúc nào đau thì điều chỉnh hô hấp, dời lực chú ý đi một chút. Nhị tẩu sinh Đào Đào chỉ mất gần nửa canh giờ. Đứa nhỏ ngoan như vậy, nhất định càng nhanh hơn so với Đào Đào.”-
Tang Yểu ừ một tiếng, đây là trường hợp khẩn cấp. Hiện tại đầu óc nàng trống rỗng, chỉ có thể hỏi Tạ Uẩn: “Vậy… ta sẽ như thế này bao lâu?”
Tạ Uẩn trầm giọng nói: “Không lâu, nếu may mắn, cơn đau chuyển dạ liên tục ba bốn canh giờ là có thể sinh rồi.”
“Nàng muốn ăn cái gì? Ta bảo người chuẩn bị cho nàng.”
Sau khi cơn đau chuyển dạ qua đi, hiện tại nàng cảm thấy tốt hơn một chút, chống tay nửa nằm ở trên giường, nàng ừ một tiếng, dùng đôi tay trắng nõn nắm lấy cánh tay cứng đờ của nam nhân, nói với hắn: “Ta chưa đói bụng.”
“Chàng ở đây với ta đi. Một lát nữa gọi người khác đưa tới là được.”
Tạ Uẩn đồng ý, hắn ngồi ở mép giường. Đến lúc này hắn thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh hơn. Tang Yểu nhìn hắn như vậy cũng cảm thấy yên tâm không ít.
Rất nhanh, bên ngoài phòng đã đứng đầy người. Ngu Chi và Thẩm Diệu Nghi đều đến nói chuyện với Tang Yểu, dạy nàng chút nữa sẽ phải làm như thế nào.
Thời gian trôi qua, cơn đau chuyển dạ của Tang Yểu cũng trở nên dày đặc hơn. Mãi đến sau này nàng đã không thể nào trả lời Tạ Uẩn một câu hoàn chỉnh.
Bầu trời đã nhá nhem tối, Thái y đang chờ ở ngoài bình phong. Tạ Uẩn bị Thẩm Diệu Nghi mạnh mẽ kéo ra ngoài, cửa phòng đóng chặt.
Hắn đứng ở ngoài cửa, bên ngoài có chút ầm ĩ.
Bên trong cũng vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào tuyết lại bắt đầu rơi từ trên bầu trời, rơi xuống trên vai người nam nhân.
Bởi vì thời tiết lạnh, các nữ quyến đều sang phòng bên chờ. Chỉ có Tạ Uẩn đứng ở trước bậc thềm, im lặng nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt.
Tịnh Liễm ôm áo choàng tiến lên, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, thiếu phu nhân nhất định sẽ bình an sinh ra tiểu chủ tử.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, nói: “Ta chỉ sợ nàng đau.”
Bình thường nàng bị kim thêu đâm vào tay thì hốc mắt đã đỏ, làm sao có thể sinh một hài tử ra được.
Tịnh Liễm khoác áo choàng lên trên người Tạ Uẩn, nói: “Thiếu phu nhân kỳ thật rất dũng cảm.”
Hắn đứng ở bên cạnh người Tạ Uẩn, lẳng lặng nói: “Thuộc hạ nhớ rất lâu trước kia. Có một lần thiếu phu nhân không cẩn thận té ngã. Trên tay có một mảng da rách thật lớn, bên trong dính đầy bùn, nhìn thôi cũng thấy rất đau.”
“Mảng da rách kia nhất định phải lột ra, sau đó dùng rượu rửa sạch. Bằng không sẽ dễ để lại sẹo.”
“Thiếu phu nhân rất sợ hãi nhưng nàng không chút do dự nào tự mình dùng tay xé mảng da thịt kia xuống.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Lúc ấy thuộc hạ đã cảm thấy thực ra thiếu phu nhân cũng không yếu đuối như vậy. Nàng ấy luôn có một mặt dũng cảm đối mặt với những gì mình nên đối mặt.”
Chỉ là đại đa số thời điểm bên người nàng đều có người để dựa vào cho nên nàng luôn thích thể hiện sự yếu đuối của mình với người khác, muốn mượn cơ hội này để thân cận với người khác.
Đối với người là như vậy, đối chủ tử hắn cũng như thế.
Tạ Uẩn nghĩ đến bộ dáng tiểu Tang Yểu vừa rơi nước mắt vừa xử lý miệng vết thương, khóe môi không tự chủ nhếch lên. Hắn dịu dàng nói: “Ừ, nàng ấy rất lợi hại.”
Tịnh Liễm cùng đứng dưới bậc thềm với Tạ Uẩn, bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống. Trong phòng ánh nến mờ nhạt.
Cách một lúc sau, Tạ Uẩn liếc nhìn về phía hắn, nói: “Ta cũng không biết chuyện này. Làm sao ngươi lại biết được?”
……
Không đợi Tịnh Liễm kịp nghĩ ra câu trả lời, trong phòng đã vang lên một tiếng khóc nỉ non.
Tạ Uẩn vội vàng bước lên bậc thang. Đúng lúc này cửa phòng được mở ra.
“Chúc mừng Tạ đại nhân ——”
Tạ Uẩn né tránh bà đỡ đang ôm hài tử tới, đi thẳng vào trong phòng. Trong phòng vẫn còn mùi máu tanh nhàn nhạt. Hắn nhìn sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, nằm ở trên giường.
Bước chân hắn chậm lại, Tang Yểu cũng nhìn thấy hắn.
Nàng vươn tay với hắn, cổ tay mảnh khảnh dường như chỉ cần gập lại là đứt gãy. Tạ Uẩn nắm lấy nàng, sau đó cúi đầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của nàng, nói: “Yểu yểu, nàng thật lợi hại.”
Tang Yểu nhếch lên khóe môi, giọng nói nàng có chút khàn khàn nhưng lại không giấu được vẻ kiêu ngạo trong giọng nói, nàng nói ở bên tai hắn: “Tạ Uẩn, chàng nhìn xem, ta đoán không sai chứ.”
“Là một tiểu cô nương bụ bẫm.”
“Chàng nhìn con chưa?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, nói: “Đã nhìn rồi.”
Tang Yểu giơ tay, bà tử bên cạnh vội vàng bế hài tử lên.
Tạ Uẩn cúi đầu nhìn đứa nhỏ. Sinh mệnh nhỏ bé được quấn kín. Trên người nó chảy huyết mạch của hắn và Tang Yểu.
Tạ Uẩn không dám duỗi tay chạm vào bé con, thậm chí còn vô thức né tránh.
Hài tử mới xinh thật sự không hề xinh đẹp, khi khóc nháo càng khó coi hơn.
Bà tử ở bên cạnh nói: “Tiểu tiểu thư lớn lên sẽ rất cao đó. Nô tỳ đã đỡ đầu nhiều hài tử như vậy, cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy.”
Tang Yểu cảm thấy bà tử nhất định là đang khen ngợi nàng và Tạ Uẩn, nàng nói: “Không sao đâu bảo bảo, mặc dù con không quá xinh đẹp.”
“Nhưng mẫu thân rất thích con.”
Nàng nhìn thoáng qua Tạ Uẩn, lẳng lặng nói: “Phụ thân con cũng vậy.”
***
Sau thời gian Tạ Uẩn nghỉ thành thân, kiếp làm quan của hắn lại có lần xin nghỉ dài hạn thứ hai.
Nếu chỉ xin nghỉ phép cá nhân, ngoại trừ một số công việc phải ra ngoài, Thánh Thượng chỉ cho phép hắn nghỉ tối đa mười ngày cho nên Tạ Uẩn trực tiếp vung tay xin nghỉ bệnh, nghỉ hơn nửa tháng.
Tuyết đọng vừa mới tan. Sau khi Tang Yểu nghỉ ngơi hai ngày thân thể đã khôi phục gần như hoàn toàn, ít nhất nàng có thể xuống giường đi lại.
Từ lúc nàng mang thai đến lúc sinh cũng chưa từng chịu khổ lớn gì. Hết thảy đều vô cùng thuận lợi. Ngay cả thái y cũng nói bé con Tang Yểu đang mang trong bụng rất ngoan, không gây phiền toái cho mẫu thân.
Vì sau khi sinh nàng dễ dàng mệt mỏi cho nên hai ngày nay Tạ Uẩn đều không cho hài tử đặt ở bên cạnh nàng, muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Cho nên mấy ngày tiếp theo, Tang Yểu còn không được gặp hài tử của bản thân nhiều.
Ngày hôm đó, nàng tỉnh dậy khi lúc trời đã hoàng hôn. Tạ Uẩn bưng chén chè hạt sen muốn đút cho nàng ăn nhưng Tang Yểu lại không muốn ăn cái gì. Nàng thật sự không nhịn nổi, nói: “Bảo bảo đâu ạ?”
Tạ Uẩn nói: “Ở phòng bên cạnh, có người chăm sóc rồi.”
Nàng nóng lòng phàn nàn với hắn, nói: “Từ lúc sinh nó ra đến giờ, mỗi ngày ta chỉ có thể nhìn con một lần.”
“Mà mỗi ngày chàng lại được nhìn con tận mấy lần. Như vậy không công bằng.”
“Chàng mau ôm con tới đây.”
Tạ Uẩn buông chén xuống, nói với nàng: “Ai nói, một ngày ta cũng chỉ nhìn hai lần.”
Hắn cúi người hôn lên trán nàng, chậm rãi nói: “Ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, sao nàng còn oán trách ta?”
Mẫu thân nói nữ tử mới sinh một tháng phải đặc biệt chú ý làm hắn hai ngày này không dám rời khỏi nàng một khắc nào.
====================================================================================================