Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 157

====================================================================================================
Nàng vừa lẩm bẩm vừa giơ tay dọn dẹp lại mặt bàn bừa bộn lại giúp hắn.

Tang Yểu biết rất rõ tính tình của Tạ Uẩn, biết hắn sẽ đặt một số đồ theo thói quen ở nơi nào.

Sau khi sắp dọn dẹp xong, một cuốn sách mới tinh hấp dẫn ánh mắt Tang Yểu.

Nói chính xác thì có mười một cuốn bút ký, ngoài bìa làm bằng da dê màu đen, thoạt nhìn vô cùng trang trọng, nghiêm túc.

Lúc đầu Tang Yểu còn tưởng đó là một cuốn sổ ghi chép nào đó nên đặt nó rất cẩn thận. Mãi đến khi ánh nến chiếu xuống, nàng nhìn thấy những vết xước trên tấm da dê kia. -

Ở góc dưới bên phải.

Tang Yểu cầm lấy, phía trên chỉ có hai chữ.

“Yểu Yểu.”

Thật sự rất khó để không thu hút sự chú ý của nàng.

Tang Yểu do dự một lát, sau đó chậm rãi mở ra.

Kiên nhẫn đọc nửa trang, sắc mặt Tang Yểu dần dần thay đổi sau đó nàng đặt nó ở trên bàn, lật từng trang một.

Lật từng trang từng trang.

Trên khuôn mặt trắng như tuyết hiện lên một tia ửng hồng nhưng Tang Yểu vẫn không khép sách lại.

Nàng cứ như vậy đọc hơn nửa cuốn sách mới chậm rãi dời ánh mắt ra khỏi thứ này.

Tang Yểu đã không còn như xưa nữa.

Trải qua ngày đêm rèn luyện, da mặt nàng trở nên dày lên rất nhiều. Hiện tại, nàng nhớ tới cuốn sổ nhỏ Tịnh Liễm đã từng viết kia, cảm thấy nó thật sự chẳng là gì cả.

Chỉ là trước kia nàng chưa xuất giá, hiểu biết của nàng với việc nam nữ rất ít cho nên nàng mới cảm thấy việc hai người ôm nhau hôn môi nơi không người vô cùng sắc tình.

Nhưng thực ra điều này tính là cái gì chứ, nó chả là gì cả.

Nhưng cuốn sách trong tay nàng không giống như vậy. Ngươi nói nó sắc tìn, cũng không phải quá sắc tình. Bởi vì những chương đầu vô cùng đứng đắn, mô tả tất cả đều là những việc nhỏ hàng ngày của nàng và Tạ Uẩn.

Nhưng nói nó đứng đắn thì nó lại không chút gì liên quan đến hai chữ này. Bởi vì đoạn sau cũng không đứng đắn nữa. Không chỉ như thế, phàm là chuyện nhắc tới ái ân đều vô cùng lộ liễu.

Ngay cả Tang Yểu đã vô cùng không biết xấu hổ cũng không thể tiếp tục đọc được.

Cùng lúc đó, cuốn sách này rõ ràng có ba quyển độc lập nhưng lại vô cùng logic, từ ngữ chặt chẽ, lối viết sắc bén. Có thể thấy cuốn sách trước kia nàng đọc vô cùng thô tục.

Thực hiển nhiên, đây là Tạ Uẩn tự mình viết.

Nàng rất chắc chắn.

Chữ viết của Tịnh Liễm và Tạ Uẩn có bảy phần tương tự. Nhưng nhìn kỹ, chữ của Tạ Uẩn sẽ thanh lịch hơn, nhìn có vẻ cảnh đẹp ý vui hơn.

Hơn nữa, nàng không có khả năng nhận sai chữ của phu quân mình.

Đương nhiên, rõ ràng nhất chính là nửa phần sau của cuốn sách này, rất hiển hiên chỉ có Tạ Uẩn mới có thể viết ra được.

Lần này nàng sẽ không nhận sai.

Tang Yểu đứng dậy, mím môi, đè nén xuống cảm xúc phức tạp trong lòng. Nàng đang chuẩn bị cầm thứ này đi tìm Tạ Uẩn thì cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tạ Uẩn mặc trường bào rộng đứng ở trước cửa, ánh trăng sáng chiếu ở trên vai hắn.

Trong tay Tang Yểu cầm cuốn sách nhỏ kia, nhìn về phía hắn.

Ánh mắt Tang Yểu có chút nghiêm túc, đại khái là mang theo ánh mắt dò xét khi bắt gặp người khác.

Nàng hy vọng Tạ Uẩn có thể lộ sắc mặt hoảng sợ nhưng hiển nhiên, Tạ Uẩn không phải loại người như vậy.

Ánh mắt hắn lặng lẽ chuyển từ cuốn sách trong tay nàng tới trên mặt nàng, phảng phất như không phát hiện, chậm rãi đi vào, nói: “Sao nàng còn chưa đi ngủ.”

Tang Yểu hừ lạnh ở trong lòng một tiếng, thầm nghĩ hắn còn rất giỏi giả vờ.

Nàng nói: “Ta muốn đến xem sổ sách, sau đó thì phát hiện cái này.”

Nàng khép quyển sách nhỏ lại đưa tới trước mặt Tạ Uẩn, cố ý nói: “Tạ Uẩn, đây là cái gì vậy?”

Tạ Uẩn không trả lời, chỉ hỏi: “Nàng đọc rồi à?”

Tang Yểu ngại nói bản thân đã đọc đoạn phía sau nên nói: “Ta chỉ xem hai trang đầu tiên.”

Tạ Uẩn hiểu rõ gật đầu sau đó nhận lấy quyển sách. Hắn tiện tay đặt nó ở trên bàn, không đổi sắc mặt nói: “Tịnh Liễm viết đấy.”

Hắn còn không biết xấu hổ mà nói ra cơ à!

Tang Yểu nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng này nhưng phía trên lại không có chút chột dạ nào.

Tang Yểu lại nói: “Vậy à? Nhưng mà ta thấy chữ viết không giống của hắn lắm.”

Tạ Uẩn nói: “Khi tâm tình hắn tốt thì chữ viết cũng sẽ đẹp hơn một chút.”

Ban đầu Tang Yểu còn cảm thấy có chút tức giận nhưng nhìn thấy hắn giả vờ như vậy, nàng lại bắt đầu cảm thấy buồn cười.

Nàng phối hợp nói: “Xem ra Tịnh Liễm rất chấp nhất đối với việc này.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, kéo tay Tang Yểu lại rồi chậm rãi nói: “Dù sao ở trong mắt hắn, ta và nàng xứng đôi nhất. Nàng thông cảm một chút.”

Hắn kéo Tang Yểu ra khỏi phòng. Vầng trăng tròn treo trên rừng trúc, ánh trăng yên tĩnh chiếu lên trên người hai người.

Tang Yểu vẫn không vạch trần hắn. Nàng ngửa đầu hỏi hắn: “Tạ Uẩn, có phải chàng cũng xem qua rồi hay không. Chàng cảm thấy Tịnh Liễm viết thế nào?”

Tạ Uẩn suy nghĩ một lát, nói với giọng điệu nhận xét: “Trình độ của hắn đã được cải thiện rất nhiều, tốt hơn trước kia rất nhiều.”

Tang Yểu lẳng lặng nghe hắn tự khen bản thân sau đó hỏi: “Cụ thể là ở phương diện nào?”

Tạ Uẩn giả vờ đưa ra kết luận: “Tất cả các phương diện.”

Tang Yểu rốt cuộc không nhịn được cười. Nàng chỉ vào Tạ Uẩn nói: “Tạ Uẩn, chàng giả vờ cũng giỏi thật.”

Khóe môi Tạ Uẩn khẽ nhếch lên. Hắn không nhìn nàng nhưng lại không chịu thừa nhận. Hắn nói: “Ai giả vờ chứ?”

Tang Yểu ôm cánh tay Tạ Uẩn sau đó nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta cũng sẽ không trách chàng.”

“Viết thì viết thôi, dù sao ta đã sớm biết chàng không phải là người rồi.”

“……”

Cách nói này cũng không thể làm Tạ Uẩn hài lòng. Hắn trực tiếp duỗi tay ra ôm ngang Tang Yểu lên, bước chân hắn nhanh hơn: “Yểu Yểu, nàng muốn nói cái gì nữa.”

Không thừa nhận thì thôi vậy!

Tang Yểu dựa vào trong lòng ngực hắn, nói: “Được rồi, chàng không thừa nhận thì thôi.”

Nàng úp mặt vào trong ngực Tạ Uẩn, sau đó cách lớp y phục mỏng manh chuẩn xác cắn vào nơi nào đó. Thân hình Tạ Uẩn rõ ràng cứng đờ. Hắn rũ mắt nhìn nàng, nói: “Nàng đang làm gì vậy?”

Trên mặt Tang Yểu mang theo ý cười, nàng nói: “Ta rất thích cuốn sách nhỏ kia, ta vốn đang nghĩ nếu đó là do chàng viết thì ta sẽ đưa quà cho chàng.”

Bước chân Tạ Uẩn chậm lại, hắn trở lên hứng thú, nói: “Đưa cái gì?”

Tang Yểu hỏi: “Có phải chàng viết hay không?”

Tạ Uẩn nhất thời không trả lời, hắn đẩy cửa phòng ra, ôm thiếu nữ trong lòng ngực đi vào, nói một câu: “Nàng đoán xem.”

Cửa phòng bị đóng sầm lại.

Trên bậc thang có vài chiếc là cây vàng rơi xuống. Trong phòng ánh nến ấm áp hắt ra cửa sổ ánh sáng dịu nhẹ.

Đêm còn rất dài.

*

Đầu tháng mười hai, thời tiết dần lạnh hơn.

Trong cung truyền đến tin tức, bệnh của Hoàng Hậu nương nương nặng hơn, cuối cùng vẫn không thể trụ được qua mùa đông dài này, qua đời ở Cung Khôn Ninh.

Hậu cung không thể một ngày không chủ. Thánh Thượng hạ lệnh để Ninh quý phi thay mặt bảo quản ấn Phượng.

Tang Yểu vô cùng vui vẻ, nàng không thể gặp tỷ tỷ, ngay cả khi Lục lệ ngẫu nhiên tới đây Tang Yểu cũng rất nhiệt tình.

Nhưng dạo này thời tiết quá lạnh. Bởi vì Tang Yểu không thích mặc áo bông dày, trong phòng lại đốt địa long nên nàng không cảm thấy lạnh. Khi nàng chỉ ở trong phòng thì luôn thích mặc y phục mỏng manh.

Tuy là nếu phải đi ra ngoài thì nàng cũng sẽ mặc bộ y phục dày hơn chút sau đó lại khoác một cái áo choàng là được.

Bản thân nàng không cảm thấy gì nhưng không đến hai, ba ngày sau, nàng lại bị nhiễm phong hàn, mê mê tỉnh tỉnh suốt một ngày.

Khi còn bé, thân thể nàng không tốt, ba ngày hai bữa bị bệnh. Sau khi dưỡng thân thể tốt hơn ngược lại lại rất ít khi bị bệnh. Đây là lần đầu tiên nàng bị bệnh trong mấy năm nay.

Trên người nàng bị Tạ Uẩn ra lệnh cưỡng chế bọc áo bông thật dày khiến nàng rất khó cử động.

Tang Yểu dựa vào cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài, thở dài nói: “Có lẽ nhị tẩu cũng sắp sinh rồi.”

Hoài Mộng nói: “Thiếu phu nhân, ngài yên tâm. Trong phủ có tám bà mụ, còn có hai thái y đang đợi.”

Tang Yểu uống một ngụm trà nóng, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Nghe nói sinh hài tử rất đau.”

“Nhị tẩu nhất định là rất sợ hãi.”

“Hy vọng tiểu hài tử nhỏ một chút. Như vậy sẽ có thể thuận lợi sinh ra.”

Tang Yểu vừa dứt lời, bên ngoài lập tức truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Nhiên Đông không đợi Tang Yểu mở cửa đã nói vọng vào từ bên ngoài: “Phu nhân, Nhị phu nhân sinh rồi!”

Tang Yểu lập tức đứng dậy, ngay cả áo choàng cũng chưa khoác đã chạy đi.

Bên ngoài phòng có rất nhiều người đang đứng, bao gồm cả Tạ Diêm đang sốt ruột đi qua đi lại ở bên ngoài.

Bởi vì nàng còn đang bị bệnh, sợ lây bệnh cho người khác nên không tiến lên.

Không lâu sau Tạ Uẩn cũng đã đi tới. Hắn khoác thêm áo choàng cho Tang Yểu sau đó kéo nàng vào gian nhà bên cạnh, nói: “Chờ ở đây đi.”

Lần đầu tiên Tang Yểu nhìn thấy người khác sinh hài tử. Nàng giữ chặt ống tay áo Tạ Uẩn, nói: “Nhị tẩu sẽ không có việc gì chứ.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, nói: “Đừng lo lắng.”

Tang Yểu không có biện pháp không lo lắng. Nàng ngồi ở bên cửa sổ nhìn người bên ngoài đi tới đi lui. Nàng nghĩ thầm không biết còn bao lâu nữa mới sinh.

Sinh tiểu hài tử cũng thật không dễ dàng, phải mang thai mười tháng, còn phải đi qua cách cửa địa ngục một lần.

May mắn chính là đứa nhỏ này của Ngu Chi đã chào đời vô cùng thuận lợi. Sau ba canh giờ chuyển dạ thì bắt đầu sinh, đứa nhỏ chào đời sau nửa canh giờ.

Mẫu tử bình an.

Tang Yểu rất muốn đi xem nhưng nàng còn đang bệnh, không thể đi.

Chờ đến lúc nàng có thể đi xem thì đã là mấy ngày sau.

Cứ như vậy, những ngày cuối năm này Tạ gia lại có thêm một vị tiểu tiểu thư.

Trước kia Tang Yểu chưa bao giờ nhìn thấy hài tử nhỏ như vậy, vô cùng mới lạ. Ba ngày hai bữa đều chạy tới chỗ Ngu Chi.

Tiểu hài tử giống như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ ra từng mảnh, trên người có mùi sữa nhàn nhạt. Mỗi lần Tang Yểu đến đều chỉ dám lặng lẽ nhìn, cũng không dám chạm vào bé.

Mãi đến khi bé con được một tháng tuổi, Tang Yểu mới duỗi tay chạm vào khuôn mặt, còn có bàn tay nhỏ nhắn, đầy thịt của đứa nhỏ lần đầu tiên.

Khi bàn tay mềm mại của hài tử bắt lấy ngón tay Tang Yểu, không biết vì sao trong nháy mắt đó Tang Yểu đột nhiên cảm thấy chuyện cùng Tạ Uẩn sinh một tiểu hài tử cũng không đáng sợ như vậy.
====================================================================================================