Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 127
====================================================================================================
Trên đầu Tịnh Liễm chảy ra đầy mồ hôi lạnh.
Tạ Uẩn nhìn về phía Tang Yểu, nói: “Nàng lấy được cái này khi nào?”
Tang Yểu thấy Tạ Uẩn cũng không xấu hổ chút nào. Trong lòng càng bội phục hắn hơn. Nàng thành thật trả lời, nói: “Rất lâu trước đây.”
“Khi chàng tới Phủ Hình Bộ.” Nàng nghĩ lại cảnh tượng ngày đó. Ý cười trên mặt nhạt vài phần, sau đó oán giận hắn, nói: “Khi đó chàng thật sự rất hung dữ, ta cũng sắp bị dọa chết luôn.”
“Chàng còn mắng ta, còn bảo ta cút đi.”
“Nếu chàng thích ta vậy thì không nên hung dữ với ta như vậy. Bằng không làm sao ta có thể có cảm tình tốt với chàng được?”
Tạ Uẩn trầm giọng, nói: “Ta không bảo nàng cút đi.”
Tang Yểu hừ một tiếng, nói: “Dù sao, mặc kệ chàng hung dữ thế nào. Ta cũng đã sớm biết chàng âm thầm ái mộ ta, Tạ Uẩn, chàng thật sự giả vờ rất giỏi. Nếu không có nó, ta không thể phát hiện ra chút nào.”
Tạ Uẩn gấp cuốn sách lại.
Tất cả mọi thứ đều trở nên có liên hệ với nhau.
Thiếu nữ bên cạnh cách hắn rất gần. Trên người có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh hắn.
Cuốn sách này có thể giải thích tất cả, rất nhiều chuyện xảy ra trở nên rất rõ ràng. Bao gồm, lần trước ở trên cung yến, tiểu cô nương mà hắn chưa gặp qua vài lần không hiểu sao lại đột nhiên trừng hắn.
Tuy rằng, hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng hành vi từ lúc bắt đầu của Tang Yểu đến bây giờ, cũng đều có lời giải thích thỏa đáng.
Nhìn lén hắn, đến cầu xin hắn, những hành động gần như ái mộ đó, đều không phải bởi vì nàng có ý định dụ dỗ, cũng không phải bởi vì nàng vốn dĩ thích hắn.
Mà là bởi vì cuốn sách rách nát này trong tay hắn.
Sắc mặt Tạ Uẩn thật sự không tốt chút nào.
Tang Yểu còn không kịp nhận ra chuyện này có vấn đề gì, nàng nói: “Không sao. Ta sẽ không cười chàng.”
Từ bắt đầu đến bây giờ, đã khoảng hơn nửa năm.
Cổ tay thiếu nữ mịn màng, trên khuôn mặt nhỏ mang theo nụ cười. Nếu là trước kia, Tạ Uẩn sẽ không chút do dự nói với nàng, hắn không có khả năng viết ra loại sách này.
Nhưng hiện tại, hắn lại không nói nên lời.
Nếu cái kia là hiểu lầm thì sự hiểu lầm này đã không còn đường sống để cứu vãn. Nó là thật hay giả cũng hoàn toàn không quan trọng.
Tịnh Liễm cũng không biết chủ tử hắn có ý tứ trả lời hay không.
Giờ phút này, thời gian đã kéo dài vô tận ở trong mắt hắn.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào đối diện với chủ tử hắn và thiếu phu nhân, hận không thể tát cho bản thân hai bạt tai ngay tại chỗ.
Hắn cũng không biết cuốn sách nhỏ này của hắn đóng vai trò quan trọng nhất gì thúc đẩy phát triển mối quan hệ giữa hai người này.
Trong đầu hắn một lúc thì nghĩ tới hắn tưởng tượng chủ tử mình thành một nhân vật này, một lúc lại nghĩ nhân vật kia đã bị phát hiện.
Lời lẽ bẩn thỉu của hắn.
Chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng trong cuốn sách này thậm chí còn chứa đựng rất nhiều cảm xúc cá nhân của hắn.
Ví dụ như mắng Tạ Uẩn là chó hay loại không phải người.
Hắn càng ngày càng cảm thấy ánh mắt Tạ Uẩn nhìn về phía hắn phảng phất nặng tựa ngàn quân.
Trái tim Tịnh Liễm đập thình thịch, rốt cuộc không chịu nổi.
Ngay khi Tạ Uẩn buông cuốn sách nhỏ này xuống, bắt gặp ánh mắt mong đợi của thiếu nữ, mở miệng trả lời đồng ý việc này thì Tịnh Liễm đang ở trên bậc thang đột nhiên phủi y phục quỳ xuống——
Tạ Uẩn cau chặt mày. Trước khi Tạ Uẩn mở miệng nói chuyện, Tịnh Liễm đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mở miệng trước: “Cuốn sách này là thuộc hạ viết! Thuộc hạ đáng chết! Xin chủ tử, thiếu phu nhân trách phạt!”
Tạ Uẩn: “……”
Hắn mím chặt môi, trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi trả lời sao?”
Kỳ thật, nếu lúc này Tịnh Liễm ngẩng đầu nhìn một cái thì với hiểu biết của hắn với Tạ Uẩn là có thể đại khái hiểu được ý tứ của Tạ Uẩn.
Nhưng giờ phút này, hắn lại bị bao trùm sâu thẳm trong sự hổ thẹn. Toàn bộ đầu óc đều tê dại, vẫn luôn cúi đầu. Hắn chẳng những không dám ngẩng đầu lên nhìn, mà còn không nghe hiểu được ý ở ngoài lời của Tạ Uẩn.
Hắn còn giải thích với Tang Yểu: “Thiếu phu nhân, cuốn sách nhỏ này là thuộc hạ viết lúc nhàn rỗi để giết thời gian. Thuộc hạ cảm thấy ngài và chủ tử rất xứng đôi.”
“Lần trước khi đến Hình Bộ, không biết tại sao lại rơi ở đó. Nhưng, thiếu phu nhân ngài yên tâm. Lúc ấy, chủ tử đối với ngài rất trong sạch, tuyệt đối không có chút tâm tư không chính đáng nào. Hết thảy đều là thuộc hạ nhất thời hồ đồ phạm sai!”
Tang Yểu sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn thẳng Tịnh Liễm đang quỳ gối, sắc mặt nàng có chút ngơ ngác. Nàng lại nhìn về phía Tạ Uẩn, Tạ Uẩn vẫn nắm chặt tay nàng, không buông.
Tạ Uẩn đã không muốn nhìn cái người được việc thì ít thất bại thì nhiều này nữa. Đời này, hắn chưa từng vì lý do nào mà tranh nhau gánh tội thay người khác. Nếu vì loại chuyện này mà mở miệng cãi cọ thì chính là hắn tự nhục nhã bản thân.
Hơn nữa, Tang Yểu nhất định sẽ nghi ngờ, tranh đi tranh lại rất không thú vị.
Nhưng với tình huống này, hắn vẫn nhỏ giọng nói một câu: “Là ta viết.”
Trong giọng nói của hắn có chút đe dọa, đầu Tịnh Liễm nóng lên, hoàn toàn không nghe hiểu. Hắn còn tự nhiên cho rằng Tạ Uẩn còn âm dương quái khí nói hắn.
Trong lòng càng nghĩ càng nát bét. Hắn cắn răng, tiếp tục cúi đầu nói: “Chủ tử, ngài phạt thuộc hạ đi!”
“Thiếu phu nhân, cuốn sách này chính là do thuộc hạ viết! Chữ viết trên này ngài chỉ cần đi kiểm tra một chút là biết. Nội dung phía trên hoàn toàn là phỏng đoán của thuộc hạ. Chủ tử đối xử với ngài rất trong sạch, không chỉ có như thế……”
Tịnh Liễm nắm tay thành quyền, thầm nghĩ việc đã đến nước này, hắn nhất định phải thể hiện thành ý, cứ nhận sai trước. Dù sao, giữ mạng nhỏ quan trọng hơn, tiếp tục nói: “Thuộc hạ …… Còn có hai quyển sách nữa!”
Tạ Uẩn mím môi, nhìn Tịnh Liễm.
Im lặng không nói.
Tịnh Liễm nói xong, lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Uẩn.
Ha ha, cứ nói đi.
Lần này thật sự xong đời rồi.
Giờ phút này, ánh mắt chủ tử hắn nhìn hắn không khác gì ánh mắt trước kia ngài ấy nhìn những người đã chết.
Thì ra nhanh chóng nhận sai cũng không có ích lợi gì.
Kỳ thật, những cuốn sách nhỏ như vậy hắn có tổng cộng tám cuốn. Trong đó, cuốn đang ở trong tay Tạ Uẩn là một cuốn sách hắn hài lòng nhất. Lần này một khi đã thừa nhận thì một lúc hắn đã mất đi ba bảo vật. Vậy mà vẫn còn chạy trời không khỏi nắng.
Mạng hắn thật sự rất khổ.
Tang Yểu không phản ứng nhanh như Tạ Uẩn.
Hiện tại, nàng có chút bị Tịnh Liễm làm cho ngu ngốc. Bởi vì, trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với những cuốn sách khác ở Phố Hoa lấy Tạ Uẩn làm nhân vật chính. Cho nên, nàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng cuốn sách này là do người khác viết.
Nàng chớp mắt, trước khi có thể sắp xếp mọi thứ lại với nhau đã có một kết luận.
Quyển sách không phải Tạ Uẩn viết.
Cho nên, Tạ Uẩn không thích nàng.
Nàng nhìn Tịnh Liễm đang quỳ gối trên mặt đất, do dự vài lần muốn nói lại thôi. Kỳ thật, Tịnh Liễm đã nói rất rõ ràng, nàng chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.
Giống như một trò đùa.
Vì thế, nàng sửng sốt hồi lâu, chỉ nói một câu: “Ngươi mau đứng lên.”
Tạ Uẩn nói: “Để hắn quỳ đi.” Đợi lát nữa, hắn sẽ thu thập đồ phế vật này.
Mà Tịnh Liễm cúi đầu, không dám rên một tiếng.
Hắn còn đang đang đau khổ. Thật sự là hắn có sai, hắn không nên phỏng đoán lung tung chủ tử và thiếu phu nhân, còn viết thành cuốn sách nhỏ.
Nhưng mà trong tiềm thức của hắn nghĩ thiếu phu nhân nhà hắn tâm địa thiện lương, xinh đẹp như tiên nữ, sao lại coi trọng đồ chủ tử lạnh nhạt như chó của hắn chứ.
“Đa tạ thiếu phu nhân quan tâm. Ngài cứ để thuộc hạ quỳ đi.”
Tạ Uẩn nói: “Trời mưa lớn, cChúng ta đi vào trước.”
Tạ Uẩn ôm lấy bả vai Tang Yểu, dẫn theo nàng đẩy cửa phòng ra.
Tang Yểu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tịnh Liễm, kéo góc áo Tạ Uẩn. Dù trong lòng nàng vẫn đang rối bời như cuộn chỉ nhưng vẫn nói: “Chàng để hắn trở về đi.”
Lúc này, Tạ Uẩn mới xoay người lại nhìn Tịnh Liễm.
Giọng nói của hắn vang lên trong tiếng mưa rơi đặc biệt lạnh băng: “Không nghe thấy sao?”
Lúc này, Tịnh Liễm đã bình tĩnh lại rất nhiều, hắn nghe xong lời này không dám phản kháng, chậm rãi đứng dậy, thấp thỏm nói: “…… Đa tạ thiếu phu nhân.”
“Đa tạ chủ tử tử.”
Sau khi Tịnh Liễm nơm nớp, lo sợ rời đi, cửa phòng kêu kẽo kẹt đóng lại.
Tạ Uẩn vẫn ôm lấy eo nàng, hai người người đứng rất gần nhau.
Tạ Uẩn thoạt nhìn cũng không coi chuyện này là chuyện lớn gì. Hắn tiện tay ném cuốn sách nhỏ sang một bên, sau đó hỏi nàng: “Còn đau không?”
Tang Yểu lắc đầu, nói: “Không đau.”
Bởi vì Tạ Uẩn cố ý để ý đến nàng. Nàng vốn cũng không phải rất nghiêm trọng. Sau khi, Tạ Uẩn bôi thuốc cho nàng xong thì thời gian cũng trôi qua một buổi sáng. Ngoại trừ việc, nàng cảm thấy hai chân có chút đau nhức thì cũng không có gì khác thường.
Tạ Uẩn nhìn đống sổ sách xếp thành chồng trên bàn, kéo Tang Yểu vào trong lòng ngực. Hắn tùy ý hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, sau đó lại giống như nói chuyện phiếm, hỏi nàng: “Nàng đang xem mấy gian cửa hàng trên đường nhà nàng sao?”
Tang Yểu ừm một tiếng.
Kỳ thật, có mấy chỗ nàng nhìn nhưng không hiểu nguyên nhân lắm. Ban đầu, nàng muốn hỏi Tạ Uẩn một chút. Nhưng hiện tại, nàng lại không nghĩ ra muốn hỏi.
Tạ Uẩn vừa nói chuyện với nàng vừa liếm môi nàng, đôi môi đỏ mọng đã dính ánh nước.
Hai tay Tang Yểu vòng qua ôm cổ Tạ Uẩn, khi Tạ Uẩn hôn nàng thì sẽ thuần thục đáp lại.
Nhưng nàng lại không thể nào tự nhiên giống như lúc trước nữa.
Nếu lời Tịnh Liễm nói đều là sự thật.
Vậy thì cũng có nghĩa là từ đầu đến cuối tất cả đều hiểu lầm.
Cho nên nàng nhất định đã làm rất nhiều chuyện đáng chê cười ở trước mặt Tạ Uẩn.
Rất nhiều rất nhiều.
Thậm chí mãi cho đến vừa rồi nàng cũng làm chuyện mất mặt trước mặt hắn.
Tang Yểu một chút cũng không thể cười nổi bởi vì nàng biết không chỉ như vậy.
Nếu tất cả chỉ là cái hiểu lầm thì tất cả suy đoán của nàng về việc Tạ Uẩn âm thầm thích nàng trước đó đều không thể thành lập.
Nói cách khác, lúc trước Tạ Uẩn nói cưới nàng là bởi vì bị gia tộc thúc giục đều không phải lấy cớ mà là sự thật như vậy.
Nàng đã thói quen với những nụ hôn của Tạ Uẩn, nhớ rõ Tạ Uẩn khi hôn môi sẽ thích quấn với đầu lưỡi nàng. Bản thân Tang Yểu rất bám người, nhưng Tạ Uẩn có vẻ ham muốn tiếp xúc thân thể nàng hơn. Trước kia, nàng cảm thấy rất bình thường, bởi vì, Tạ Uẩn thích nàng.-
Nhưng hiện tại thì sao.
Điều này lại vì cái gì?
Tang Yểu không biết. Kỳ thật so với chuyện mất mặc rất nhiều lần trước mặt Tạ Uẩn, nàng càng để ý hơn là, thì ra chuyện Tạ Uẩn thích nàng là giả.
Tạ Uẩn nhìn về phía Tang Yểu, nói: “Nàng lấy được cái này khi nào?”
Tang Yểu thấy Tạ Uẩn cũng không xấu hổ chút nào. Trong lòng càng bội phục hắn hơn. Nàng thành thật trả lời, nói: “Rất lâu trước đây.”
“Khi chàng tới Phủ Hình Bộ.” Nàng nghĩ lại cảnh tượng ngày đó. Ý cười trên mặt nhạt vài phần, sau đó oán giận hắn, nói: “Khi đó chàng thật sự rất hung dữ, ta cũng sắp bị dọa chết luôn.”
“Chàng còn mắng ta, còn bảo ta cút đi.”
“Nếu chàng thích ta vậy thì không nên hung dữ với ta như vậy. Bằng không làm sao ta có thể có cảm tình tốt với chàng được?”
Tạ Uẩn trầm giọng, nói: “Ta không bảo nàng cút đi.”
Tang Yểu hừ một tiếng, nói: “Dù sao, mặc kệ chàng hung dữ thế nào. Ta cũng đã sớm biết chàng âm thầm ái mộ ta, Tạ Uẩn, chàng thật sự giả vờ rất giỏi. Nếu không có nó, ta không thể phát hiện ra chút nào.”
Tạ Uẩn gấp cuốn sách lại.
Tất cả mọi thứ đều trở nên có liên hệ với nhau.
Thiếu nữ bên cạnh cách hắn rất gần. Trên người có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh hắn.
Cuốn sách này có thể giải thích tất cả, rất nhiều chuyện xảy ra trở nên rất rõ ràng. Bao gồm, lần trước ở trên cung yến, tiểu cô nương mà hắn chưa gặp qua vài lần không hiểu sao lại đột nhiên trừng hắn.
Tuy rằng, hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng hành vi từ lúc bắt đầu của Tang Yểu đến bây giờ, cũng đều có lời giải thích thỏa đáng.
Nhìn lén hắn, đến cầu xin hắn, những hành động gần như ái mộ đó, đều không phải bởi vì nàng có ý định dụ dỗ, cũng không phải bởi vì nàng vốn dĩ thích hắn.
Mà là bởi vì cuốn sách rách nát này trong tay hắn.
Sắc mặt Tạ Uẩn thật sự không tốt chút nào.
Tang Yểu còn không kịp nhận ra chuyện này có vấn đề gì, nàng nói: “Không sao. Ta sẽ không cười chàng.”
Từ bắt đầu đến bây giờ, đã khoảng hơn nửa năm.
Cổ tay thiếu nữ mịn màng, trên khuôn mặt nhỏ mang theo nụ cười. Nếu là trước kia, Tạ Uẩn sẽ không chút do dự nói với nàng, hắn không có khả năng viết ra loại sách này.
Nhưng hiện tại, hắn lại không nói nên lời.
Nếu cái kia là hiểu lầm thì sự hiểu lầm này đã không còn đường sống để cứu vãn. Nó là thật hay giả cũng hoàn toàn không quan trọng.
Tịnh Liễm cũng không biết chủ tử hắn có ý tứ trả lời hay không.
Giờ phút này, thời gian đã kéo dài vô tận ở trong mắt hắn.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào đối diện với chủ tử hắn và thiếu phu nhân, hận không thể tát cho bản thân hai bạt tai ngay tại chỗ.
Hắn cũng không biết cuốn sách nhỏ này của hắn đóng vai trò quan trọng nhất gì thúc đẩy phát triển mối quan hệ giữa hai người này.
Trong đầu hắn một lúc thì nghĩ tới hắn tưởng tượng chủ tử mình thành một nhân vật này, một lúc lại nghĩ nhân vật kia đã bị phát hiện.
Lời lẽ bẩn thỉu của hắn.
Chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng trong cuốn sách này thậm chí còn chứa đựng rất nhiều cảm xúc cá nhân của hắn.
Ví dụ như mắng Tạ Uẩn là chó hay loại không phải người.
Hắn càng ngày càng cảm thấy ánh mắt Tạ Uẩn nhìn về phía hắn phảng phất nặng tựa ngàn quân.
Trái tim Tịnh Liễm đập thình thịch, rốt cuộc không chịu nổi.
Ngay khi Tạ Uẩn buông cuốn sách nhỏ này xuống, bắt gặp ánh mắt mong đợi của thiếu nữ, mở miệng trả lời đồng ý việc này thì Tịnh Liễm đang ở trên bậc thang đột nhiên phủi y phục quỳ xuống——
Tạ Uẩn cau chặt mày. Trước khi Tạ Uẩn mở miệng nói chuyện, Tịnh Liễm đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mở miệng trước: “Cuốn sách này là thuộc hạ viết! Thuộc hạ đáng chết! Xin chủ tử, thiếu phu nhân trách phạt!”
Tạ Uẩn: “……”
Hắn mím chặt môi, trầm giọng nói: “Ta bảo ngươi trả lời sao?”
Kỳ thật, nếu lúc này Tịnh Liễm ngẩng đầu nhìn một cái thì với hiểu biết của hắn với Tạ Uẩn là có thể đại khái hiểu được ý tứ của Tạ Uẩn.
Nhưng giờ phút này, hắn lại bị bao trùm sâu thẳm trong sự hổ thẹn. Toàn bộ đầu óc đều tê dại, vẫn luôn cúi đầu. Hắn chẳng những không dám ngẩng đầu lên nhìn, mà còn không nghe hiểu được ý ở ngoài lời của Tạ Uẩn.
Hắn còn giải thích với Tang Yểu: “Thiếu phu nhân, cuốn sách nhỏ này là thuộc hạ viết lúc nhàn rỗi để giết thời gian. Thuộc hạ cảm thấy ngài và chủ tử rất xứng đôi.”
“Lần trước khi đến Hình Bộ, không biết tại sao lại rơi ở đó. Nhưng, thiếu phu nhân ngài yên tâm. Lúc ấy, chủ tử đối với ngài rất trong sạch, tuyệt đối không có chút tâm tư không chính đáng nào. Hết thảy đều là thuộc hạ nhất thời hồ đồ phạm sai!”
Tang Yểu sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn thẳng Tịnh Liễm đang quỳ gối, sắc mặt nàng có chút ngơ ngác. Nàng lại nhìn về phía Tạ Uẩn, Tạ Uẩn vẫn nắm chặt tay nàng, không buông.
Tạ Uẩn đã không muốn nhìn cái người được việc thì ít thất bại thì nhiều này nữa. Đời này, hắn chưa từng vì lý do nào mà tranh nhau gánh tội thay người khác. Nếu vì loại chuyện này mà mở miệng cãi cọ thì chính là hắn tự nhục nhã bản thân.
Hơn nữa, Tang Yểu nhất định sẽ nghi ngờ, tranh đi tranh lại rất không thú vị.
Nhưng với tình huống này, hắn vẫn nhỏ giọng nói một câu: “Là ta viết.”
Trong giọng nói của hắn có chút đe dọa, đầu Tịnh Liễm nóng lên, hoàn toàn không nghe hiểu. Hắn còn tự nhiên cho rằng Tạ Uẩn còn âm dương quái khí nói hắn.
Trong lòng càng nghĩ càng nát bét. Hắn cắn răng, tiếp tục cúi đầu nói: “Chủ tử, ngài phạt thuộc hạ đi!”
“Thiếu phu nhân, cuốn sách này chính là do thuộc hạ viết! Chữ viết trên này ngài chỉ cần đi kiểm tra một chút là biết. Nội dung phía trên hoàn toàn là phỏng đoán của thuộc hạ. Chủ tử đối xử với ngài rất trong sạch, không chỉ có như thế……”
Tịnh Liễm nắm tay thành quyền, thầm nghĩ việc đã đến nước này, hắn nhất định phải thể hiện thành ý, cứ nhận sai trước. Dù sao, giữ mạng nhỏ quan trọng hơn, tiếp tục nói: “Thuộc hạ …… Còn có hai quyển sách nữa!”
Tạ Uẩn mím môi, nhìn Tịnh Liễm.
Im lặng không nói.
Tịnh Liễm nói xong, lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Uẩn.
Ha ha, cứ nói đi.
Lần này thật sự xong đời rồi.
Giờ phút này, ánh mắt chủ tử hắn nhìn hắn không khác gì ánh mắt trước kia ngài ấy nhìn những người đã chết.
Thì ra nhanh chóng nhận sai cũng không có ích lợi gì.
Kỳ thật, những cuốn sách nhỏ như vậy hắn có tổng cộng tám cuốn. Trong đó, cuốn đang ở trong tay Tạ Uẩn là một cuốn sách hắn hài lòng nhất. Lần này một khi đã thừa nhận thì một lúc hắn đã mất đi ba bảo vật. Vậy mà vẫn còn chạy trời không khỏi nắng.
Mạng hắn thật sự rất khổ.
Tang Yểu không phản ứng nhanh như Tạ Uẩn.
Hiện tại, nàng có chút bị Tịnh Liễm làm cho ngu ngốc. Bởi vì, trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với những cuốn sách khác ở Phố Hoa lấy Tạ Uẩn làm nhân vật chính. Cho nên, nàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng cuốn sách này là do người khác viết.
Nàng chớp mắt, trước khi có thể sắp xếp mọi thứ lại với nhau đã có một kết luận.
Quyển sách không phải Tạ Uẩn viết.
Cho nên, Tạ Uẩn không thích nàng.
Nàng nhìn Tịnh Liễm đang quỳ gối trên mặt đất, do dự vài lần muốn nói lại thôi. Kỳ thật, Tịnh Liễm đã nói rất rõ ràng, nàng chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.
Giống như một trò đùa.
Vì thế, nàng sửng sốt hồi lâu, chỉ nói một câu: “Ngươi mau đứng lên.”
Tạ Uẩn nói: “Để hắn quỳ đi.” Đợi lát nữa, hắn sẽ thu thập đồ phế vật này.
Mà Tịnh Liễm cúi đầu, không dám rên một tiếng.
Hắn còn đang đang đau khổ. Thật sự là hắn có sai, hắn không nên phỏng đoán lung tung chủ tử và thiếu phu nhân, còn viết thành cuốn sách nhỏ.
Nhưng mà trong tiềm thức của hắn nghĩ thiếu phu nhân nhà hắn tâm địa thiện lương, xinh đẹp như tiên nữ, sao lại coi trọng đồ chủ tử lạnh nhạt như chó của hắn chứ.
“Đa tạ thiếu phu nhân quan tâm. Ngài cứ để thuộc hạ quỳ đi.”
Tạ Uẩn nói: “Trời mưa lớn, cChúng ta đi vào trước.”
Tạ Uẩn ôm lấy bả vai Tang Yểu, dẫn theo nàng đẩy cửa phòng ra.
Tang Yểu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tịnh Liễm, kéo góc áo Tạ Uẩn. Dù trong lòng nàng vẫn đang rối bời như cuộn chỉ nhưng vẫn nói: “Chàng để hắn trở về đi.”
Lúc này, Tạ Uẩn mới xoay người lại nhìn Tịnh Liễm.
Giọng nói của hắn vang lên trong tiếng mưa rơi đặc biệt lạnh băng: “Không nghe thấy sao?”
Lúc này, Tịnh Liễm đã bình tĩnh lại rất nhiều, hắn nghe xong lời này không dám phản kháng, chậm rãi đứng dậy, thấp thỏm nói: “…… Đa tạ thiếu phu nhân.”
“Đa tạ chủ tử tử.”
Sau khi Tịnh Liễm nơm nớp, lo sợ rời đi, cửa phòng kêu kẽo kẹt đóng lại.
Tạ Uẩn vẫn ôm lấy eo nàng, hai người người đứng rất gần nhau.
Tạ Uẩn thoạt nhìn cũng không coi chuyện này là chuyện lớn gì. Hắn tiện tay ném cuốn sách nhỏ sang một bên, sau đó hỏi nàng: “Còn đau không?”
Tang Yểu lắc đầu, nói: “Không đau.”
Bởi vì Tạ Uẩn cố ý để ý đến nàng. Nàng vốn cũng không phải rất nghiêm trọng. Sau khi, Tạ Uẩn bôi thuốc cho nàng xong thì thời gian cũng trôi qua một buổi sáng. Ngoại trừ việc, nàng cảm thấy hai chân có chút đau nhức thì cũng không có gì khác thường.
Tạ Uẩn nhìn đống sổ sách xếp thành chồng trên bàn, kéo Tang Yểu vào trong lòng ngực. Hắn tùy ý hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, sau đó lại giống như nói chuyện phiếm, hỏi nàng: “Nàng đang xem mấy gian cửa hàng trên đường nhà nàng sao?”
Tang Yểu ừm một tiếng.
Kỳ thật, có mấy chỗ nàng nhìn nhưng không hiểu nguyên nhân lắm. Ban đầu, nàng muốn hỏi Tạ Uẩn một chút. Nhưng hiện tại, nàng lại không nghĩ ra muốn hỏi.
Tạ Uẩn vừa nói chuyện với nàng vừa liếm môi nàng, đôi môi đỏ mọng đã dính ánh nước.
Hai tay Tang Yểu vòng qua ôm cổ Tạ Uẩn, khi Tạ Uẩn hôn nàng thì sẽ thuần thục đáp lại.
Nhưng nàng lại không thể nào tự nhiên giống như lúc trước nữa.
Nếu lời Tịnh Liễm nói đều là sự thật.
Vậy thì cũng có nghĩa là từ đầu đến cuối tất cả đều hiểu lầm.
Cho nên nàng nhất định đã làm rất nhiều chuyện đáng chê cười ở trước mặt Tạ Uẩn.
Rất nhiều rất nhiều.
Thậm chí mãi cho đến vừa rồi nàng cũng làm chuyện mất mặt trước mặt hắn.
Tang Yểu một chút cũng không thể cười nổi bởi vì nàng biết không chỉ như vậy.
Nếu tất cả chỉ là cái hiểu lầm thì tất cả suy đoán của nàng về việc Tạ Uẩn âm thầm thích nàng trước đó đều không thể thành lập.
Nói cách khác, lúc trước Tạ Uẩn nói cưới nàng là bởi vì bị gia tộc thúc giục đều không phải lấy cớ mà là sự thật như vậy.
Nàng đã thói quen với những nụ hôn của Tạ Uẩn, nhớ rõ Tạ Uẩn khi hôn môi sẽ thích quấn với đầu lưỡi nàng. Bản thân Tang Yểu rất bám người, nhưng Tạ Uẩn có vẻ ham muốn tiếp xúc thân thể nàng hơn. Trước kia, nàng cảm thấy rất bình thường, bởi vì, Tạ Uẩn thích nàng.-
Nhưng hiện tại thì sao.
Điều này lại vì cái gì?
Tang Yểu không biết. Kỳ thật so với chuyện mất mặc rất nhiều lần trước mặt Tạ Uẩn, nàng càng để ý hơn là, thì ra chuyện Tạ Uẩn thích nàng là giả.
====================================================================================================