Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 115

====================================================================================================
Thời gian nghỉ thành thân của Tạ Uẩn nói là có chín ngày nhưng sau ngày thứ năm thì hắn có vẻ hơi bận rộn một chút.

Ngày thường ở trong phủ tuy nói không cần thượng triều nhưng cũng luôn có đủ loại người tới tìm hắn, nơi làm việc của hắn cũng không còn trên chiếc bàn dài kia ở trong phòng.

Bởi vì mấy ngày nay Tang Yểu vẫn luôn ở bên cạnh hắn, không có việc gì thì ôm nhau chơi nên nàng bị chơi đùa đến mức hơi sợ hãi.

Cho nên hắn vội vàng một chút cũng tốt.

Thư phòng của Tạ Uẩn cũng ở Tây Hành Uyển, cách phòng ngủ của bọn họ cũng có một chút khoảng cách. Sau khi ăn sáng xong với Tang Yểu thì Tạ Uẩn vẫn luôn ở trong thư phòng.

Thời gian còn chưa qua giờ Tỵ, phía sau cái cửa sổ rất lớn là một khu rừng trúc xanh đậm. Khi gió nhẹ thổi qua thì sẽ nghe thấy tiếng lá trúc kêu xào xạc.

Bởi vì ở nơi yên tĩnh nên ánh sáng trong thư phòng cũng không sáng lắm.

Lục Lệ ngồi trên ghế hoa hồng bên cạnh Tạ Uẩn, hắn nói: “Đã chuẩn bị không sai biệt lắm, nhưng Lục Đình từ sau lần trước bị thả ra thì đã kiềm chế lại rất nhiều. Tự Bạch, ngươi nghĩ lúc nào là thích hợp ra tay?”

Đúng như lời nói ngay từ đầu của Lục Đình, chỉ dựa vào một tội danh tham ô thì không thể hoàn toàn đánh sập được hắn. Trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Cho nên sau gần nửa năm bị vắng vẻ, Thánh Thượng vẫn thả lỏng thái độ và muốn cho hắn một cơ hội nữa.

Nhưng chuyện này vốn là một phần trong kế hoạch của Tạ Uẩn.

Điều chân chính có thể làm một vị đế vương không thể nhịn được nữa và có thể ra tay giết chết đứa con trai ruột của mình cũng không phải là cái tội danh tham ô nhỏ nhặt này, mà là mưu phản.

“Cô sẽ làm theo lời ngươi nói, cũng kéo Nhung Yến vào trong đó.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, vẫn không đánh giá cái gì.

Lục Lệ mím môi, vẻ mặt hơi ngưng trọng, hắn do dự nửa ngày rồi mới nói: “Tự Bạch, ngươi nói nếu phụ hoàng nghi ngờ thì cô nên làm như thế nào đây?”

Diệt trừ một cái hoàng tử đang nổi bật đối với Tạ Uẩn mà nói có lẽ còn tính dễ dàng. Nhưng chuyện này Lục Đình có thể chết nhưng lại không thể là hắn ra tay.

Lục Lệ ra tay nhiều lắm chỉ là huynh đệ trong hoàng thất giết hại lẫn nhau. Nếu là do hắn ra tay thì đó chính là thế gia phá quy củ đánh mặt của hoàng thất, cho nên sớm ở mấy tháng trước chuyện này đã chuyển giao cho Lục Lệ.

Hắn chỉ biết hướng dẫn một chút mà không ra tay.

Tạ Uẩn làm như vậy thật ra cũng là đang giúp Lục Lệ. Lục Lệ chán ghét Lục Đình không phải ngày một ngày hai, chỉ là vẫn luôn không có tìm được cơ hội để ra tay mà thôi.

Bây giờ Tạ Uẩn đánh một cái mở đầu cho hắn, hắn ngược lại có thể dễ dàng hơn một chút.

Mấy năm nay, Tạ Uẩn đã không quản hắn nhiều nữa.

Lục Lệ hy vọng Tạ Uẩn làm như vậy nhưng cũng sợ hãi hắn làm như vậy, bởi vì hắn không tin tưởng bản thân nhưng lại càng tin tưởng Tạ Uẩn hơn.

Mà giờ phút này Tạ Uẩn vẫn giống như ngày thường, hắn khoác một chiếc áo ngoài màu đen, tư thế lười biếng dựa vào lưng ghế.

Ngón tay trắng nõn của hắn dừng ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ gõ lên trên mặt bàn.

Lục Lệ tiếp tục nói: “Mấy ngày qua phụ hoàng đã bắt đầu nghi ngờ Lục Đình, có vài lần thậm chí hỏi Cô cảm thấy như thế nào về chuyện của Lục Đình nhưng đều bị Cô lừa gạt cho qua. Tự Bạch ngươi nói……”

Nhưng hắn nói nửa ngày cũng không nghe thấy đáp lại.

Lục Lệ ngẩng đầu nhìn qua.

Gương mặt lạnh lùng của nam nhân đang hơi rũ mắt lặng lẽ nhìn cái gì đó.

Lục Lệ nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ nhìn thấy trên bàn gỗ đàn chất đầy những quyển sách, hồ sơ còn có các loại thư từ. Nhưng bên cạnh nghiên mực lại đặt một thứ đồ không hợp với nơi này.

Lục Lệ tập trung nhìn vào.

…… Đó có phải là con thỏ được đan bằng cỏ không?

Cọng cỏ đã ố vàng, con thỏ đang đối mặt với Tạ Uẩn.

Hắn do dự một lúc, sau đó nói: “Tự Bạch?”

Lúc này Tạ Uẩn mới dời ánh mắt đi nhìn về phía hắn.

Trong lòng Lục Lệ căng thẳng và nói: “Con thỏ này có bí mật gì sao?”

Tạ Uẩn vẫn chưa trả lời mà là lặng lẽ nói: “Điện hạ, thần cho rằng những việc này ngài có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận.”

Lục Lệ im lặng và sau đó nói: “Tự Bạch, Cô chỉ là muốn vạn vô nhất thất mà thôi.” (Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào.)

Tạ Uẩn nói: “Điện hạ, ngài là Thái Tử, ngài nên học được cách tự mình đưa ra quyết định.”

“Thần cũng lúc phạm phải sai lầm, không cần đặt hết hy vọng vào người khác.”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Ta rất bận, điện hạ ngài vẫn đi về trước đi.”

Sắc mặt của Lục Lệ nhìn không được tốt, thời gian nghỉ thành thân của Tạ Uẩn kéo dài tới chín ngày. Bây giờ đã là ngày thứ sáu nhưng cũng không nhìn thấy hắn xử lý chuyện công nào, vậy thì còn có chuyện gì gấp nữa chứ.

Mà cùng lúc đó, Tang Yểu đang ở trong Phật đường nhỏ ở Nam Uyển sao chép kinh thư cùng với Ngu Chi.

Đây cũng là sau khi nàng gả lại mới phát hiện ra cuộc sống ở Tạ gia cũng không giống như đang đi trên băng mỏng giống như trong tưởng tượng của nàng.

Nàng không cần quản gia, Tạ gia cũng không có yêu cầu lễ nghi quá nghiêm khắc. Tạ phủ lớn vượt qua tưởng tượng, thậm chí một ít bạn bè ngày thường cũng không thể gặp mặt được.

Mặc kệ là Tạ phu nhân hay vẫn là Nhị tẩu thì ngày thường đều lộ ra cảm giác thư giãn. Tang Yểu không gặp nhiều nam nhân trong phủ này lắm, nhưng nàng biết có người kinh doanh, có người làm chính trị. Có lẽ là có Tạ Các lão và Tạ Uẩn ở mặt trên bảo vệ nên bọn họ cũng không có chấp nhất đối với chuyện thăng quan.

Ngày thường thảo luận nhiều nhất vậy mà là cuộc sống của dân chúng ở địa phương.

Bản thân của Tạ gia có rất nhiều chi nhánh, hầu như ở trong Tạ phủ đều là những người có quan hệ thân thiết với Tạ Uẩn. Trước mắt nàng còn chưa phát hiện ra việc tranh đấu gì ở trong phủ này.

Thẩm Diệu Nghi và Tạ Các lão chỉ có một đứa con trai là Tạ Uẩn, từ nhỏ đã coi hắn là người thừa kế mà bồi dưỡng.

Tang Yểu ngẫu nhiên sẽ đi Các Trích Nguyệt ngồi cùng với Thẩm Diệu Nghi và Ngu Chi, tính cách của Ngu Chi và Tang Yểu có hơi giống nhau và đều là kiểu người không tranh không đoạt.-

Chỉ là mấy ngày nay Tang Yểu phát hiện Nhị tẩu dịu dàng luôn cãi nhau với Tạ Diêm.

Ánh nắng mùa hè chói chang, Tang Yểu đang giúp Ngu Chi mài mực mà Ngu Chi thì đang sao chép kinh Phật và còn dạy Tang Yểu:

“Yểu Yểu, sau này nếu muội cảm thấy trong lòng không dễ chịu thì cũng có thể tới đây sao chép kinh Phật. Có thành tâm hay không cũng không quan trọng, chỉ cần sao chép hai trang thôi thì tự nhiên là hết tức giận rồi.”

Tang Yểu nhìn xem những chữ rồng bay phượng múa dưới tay của Ngu Chi và không khỏi nhỏ giọng nói: “Trong lòng Nhị tẩu cảm thấy không được vui sao?”

Ngu Chi có một gương mặt lạnh lùng bình tĩnh và nàng nói: “Cũng không phải là không vui, chỉ tức giận vì người khác là không đáng mà thôi.”

Tang Yểu nghĩ thầm, nhìn bộ dáng ôn hòa lịch sự của Tạ Diêm nàng cho rằng hắn và Nhị tẩu chắc chắn sẽ cầm sắt hòa minh. Tại sao cảm giác như ngày nào cũng cãi nhau vậy?

Ngu Chi nói tới đây và nàng nói với Tang Yểu: “Yểu Yểu, lâu như vậy muội có cảm thấy khác biệt gì với A Uẩn không?”

Khác biệt gì sao?

Tang Yểu cẩn thận suy nghĩ một lúc, nghĩ thầm nàng và Tạ Uẩn khác nhau cũng quá nhiều. Nam nhân này dựa vào cái đầu suy nghĩ nhanh hơn nàng nhiều nên mỗi ngày đều chiếm tiện nghi của nàng.

Chỉ có khi nàng tức giận thì mới lại đây dỗ dành nàng.

Đặc biệt là chuyện ở trên giường, cho dù nàng có tức giận thì hắn cũng không ngừng dỗ dành nàng.

Tang Yểu càng nghĩ càng cảm thấy không vui, vừa muốn nói với Ngu Chi thì Ngu Chi đã nói: “Nhưng ta đoán là không có.”

Nàng thở dài và nói: “A Uẩn có tính cách im lặng và đã thích muội nhiều năm như vậy. Sau khi đạt được ý nguyện thì âm thầm vui vẻ còn không kịp làm sao có thể cãi nhau với muội chứ.”

Chuyện này thật sự khiến Tang Yểu ngơ ngẩn, vì vậy cho nên động tác mài mực của nàng đều dừng lại: “…… Nhiều năm như vậy?”

Cái quyển sách kia tuy cũ nhưng trông cũng chỉ mới viết mấy năm gần đây, từ đâu ra nhiều năm như vậy.

Ngu Chi ừ một tiếng và nói: “Yểu Yểu, muội còn không biết à. Ta cũng chỉ nghe bá mẫu nói lại mà thôi.”

“Bá mẫu nói khi còn nhỏ thì A Uẩn đã nhất kiến chung tình với muội, cho nên vẫn luôn không có thành thân. Không nghĩ tới A Uẩn trông có bộ dáng lạnh nhạt vô tình vậy mà lại si tình với muội như vậy.”

Tang Yểu nhớ lại những chuyện trước đây.

Đầu tiên nhớ lại cảnh tượng khi nàng sắp té ngã thì hắn im lặng không tiếng động lui về phía sau.

Khi đó hắn trông giống như sợ nàng chạm phải một mảnh góc áo của hắn nên mới trốn nhanh như vậy.

Cái này mà gọi là si tình?

Nàng do dự nói: “Có phải là nhầm lẫn……không? Muội cũng không biết chuyện này.”

Ngu Chi nói: “Không biết mới đúng rồi, A Uẩn là người có tính cách chững chạc, bình tĩnh. Nếu muội chỉ nhìn mặt bên ngoài thì cũng không thể nhìn ra được cái gì.”

“Cho dù hắn có thích thì cũng sẽ không nói ra. Lại nói bá mẫu là người hiểu A Uẩn nhất, lời mà bá mẫu nói thì nhất định sẽ không sai đâu.”

Tang Yểu: “……”

Nghe có vẻ có lý.

Nàng chỉ cần biết Tạ Uẩn thích nàng, nhưng không biết Tạ Uẩn lại thích nàng như vậy!

Nhưng hắn thật sự rất biết giả bộ, sau khi thành thân thì cả ngày luôn muốn cắn nàng.

Khi tới gần giữa trưa thì Tang Yểu rời khỏi Phật đường nhỏ.

Trên đường quay trở lại Tây Hành Uyển, Tang Yểu nhớ tới Tạ Uẩn, hỏi: “Tạ Uẩn hắn trở về phòng rồi sao?”

Thị nữ lắc đầu và nói: “Hồi bẩm thiếu phu nhân, bây giờ công tử còn đang ở thư phòng.”

Bước chân của Tang Yểu chậm lại, từ sau khi thành hôn tới nay thì đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Uẩn rời khỏi nàng lâu như vậy.

Nàng nhìn về phía cửa phòng cách đó không xa, đột nhiên không muốn bản thân ngồi ở trong phòng chờ Tạ Uẩn trở về. Nàng dừng bước chân lại và chỉ do dự một lát rồi nói: “Chúng ta đi tìm hắn đi.”

Nàng vui vẻ suy nghĩ, vậy thì có thể cùng nhau đi về phòng với Tạ Uẩn.
====================================================================================================