Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý
Chương 108
====================================================================================================
Vừa rồi nàng vội vàng lại đây nên cả đầu óc và đôi mắt đều là tủ quần áo, căn bản không chú ý đến chiếc giường phía sau.
Tư thế của Tạ Uẩn thoải mái, quần áo sạch sẽ.
Giờ phút này ánh mắt của hắn cũng rất rõ ràng, không hề che giấu chút nào mà nhìn về phía nàng.
Sắc mặt của hắn không hề thay đổi nhìn nàng từ đầu đến đuôi.
Trong phòng ánh đèn sáng ngời.
Sáng ngời đến mức mỗi một tấc da thịt trần trụi của Tang Yểu đều rất rõ ràng đập vào ánh mắt của Tạ Uẩn.
Tang Yểu cầm lấy quần áo vừa mới tìm xong che ở trước người, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên đỏ bừng. Bây giờ nàng quả thật hận không thể chui vào trong tủ quần áo.
Trong lúc hoảng sợ Tang Yểu sợ tới mức kêu lên một tiếng dựa vào tủ quần áo, bả vai nhẹ nhàng run rẩy rồi bởi vì quá mức thẹn thùng nên hốc mắt đều chảy ra nước mắt.
Về tình lý, nàng chỉ có thể lắp bắp nói với Tạ Uẩn: “Chàng chàng chàng chàng…… Nhắm đôi mắt lại!”
Tạ Uẩn thờ ơ, Tang Yểu thậm chí phát hiện ánh mắt của hắn ngừng một lúc ở trên đùi không hề che đậy của nàng.
Nàng thật sự rất muốn chạy nhưng nếu mà chạy thì phía sau của nàng chẳng phải sẽ bại lộ ở trước mặt Tạ Uẩn sao. Vốn dĩ cái khăn trên người nàng đã che không được đầy đủ, mới vừa rồi cũng khó khăn lắm mới có thể che khuất mông lại.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, cầm lòng không đậu lại bắt đầu rơi nước mắt. Nhưng Tạ Uẩn hắn vẫn là không hề có ý muốn dời ánh mắt đi một chút nào.
Hắn còn nói với nàng: “Lại đây.”
Tang Yểu đứng bất động, nàng cầm bộ quần áo ở trước người thút tha thút thít nức nở vô cùng đáng thương nói với hắn: “…… Chàng đừng nhìn ta.”
Giọng nói của Tạ Uẩn chậm rãi, vẫy tay với nàng nói: “Nàng lại đây trước đi.”
“Ta không chạm vào nàng.”
Thật ra Tang Yểu không thèm để ý hắn chạm hay không chạm vào nàng, dù sao ngày hôm qua hắn cũng đã chạm qua. Nàng chỉ là không thể chịu nổi bị hắn nhìn thấy thân thể trần trụi.
Sau khi giằng co một lúc lâu, Tang Yểu bắt đầu di chuyển bước chân đi về phía hắn. Nàng nghĩ thầm chờ nàng đi qua thì nàng nhất định nhanh chóng nhảy lên trên giường, sau đó dùng chăn che nàng lại không ra bao giờ ra tới.
Nhưng chờ nàng chậm rãi đi đến bên cạnh mép giường, nàng đang định nhanh chóng nhảy lên trên giường thì Tạ Uẩn lại đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay của nàng lại.
Hắn hơi dùng sức một chút, cả người của Tang Yểu ngã xuống ở trong lòng ngực của hắn và gương mặt càng đỏ hơn. Cả người nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, nàng đẩy tay của Tạ Uẩn ra và giãy giụa nói: “Chàng buông ta ra.”
Tạ Uẩn ấn nàng lên trên người mình và nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tang Yểu càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống dưới và nàng nói: “Vừa rồi chàng nói sẽ không nhìn lén ta, chàng gạt người.”
Tạ Uẩn giơ tay lên, ngón cái cọ qua nước mắt của nàng và nói: “Ta là vì tốt cho nàng.”
Tang Yểu không biết tại sao hắn lại nói những lời này, nàng nói: “Chàng nhìn ta mà chàng còn nói tốt với ta!”
Tay của Tạ Uẩn nắm lấy cằm của nàng, ngón cái giơ lên và Tang Yểu đã bị ép ngẩng đầu lên. Đôi mắt của nàng đẫm lệ mông lung nhìn Tạ Uẩn và trông rất ấm ức.
Tạ Uẩn thì chậm rãi nói: “Nàng đã quên rồi sao, chúng ta còn đang luyện tập.”
“Đây là tiết thứ hai, nàng muốn làm gì còn nhớ rõ chứ?”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp và rất có loại hương vị hướng dẫn từng bước, Tang Yểu nhịn không được suy nghĩ theo. Nàng nhớ lại một chút và sau đó nhỏ giọng nói: “…… Cởi quần áo ra.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng.
Hắn nói: “Nếu ta không giúp nàng, nàng sẽ không cảm thấy xấu hổ mà cởi ra sao?”
“……”
Tang Yểu im lặng một lúc, nàng cảm thấy có điểm gì đó không hợp nhưng lại không thể nói nên lời.
Nàng thật sự ngượng ngùng, rốt cuộc loại tình huống này đều khiến nàng cảm thấy khó chịu như vậy huống chi là đợi lát nữa nghiêm trang cởi quần áo ở trước mặt hắn.
Tang Yểu kìm nén nước mắt và yên lặng nói: “Thật vậy sao?”
Tạ Uẩn nhỏ giọng ừ một tiếng, sau đó dỗ dành nàng nói: “Hôn ta.”
Tang Yểu còn có một chút không lấy lại tinh thần, nàng cứ như vậy mà dựa vào trong lòng ngực của Tạ Uẩn và rất không được tự nhiên.
Trước kia mặc dù là Nhiên Đông, nàng cũng chưa bao không mặc gì xuất hiện ở trước mặt Nhiên Đông.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ Uẩn, cách một lúc lâu vẫn nhịn xuống nước mắt và giơ tay ôm lấy hắn. Sau đó ngồi dậy đưa đôi môi mềm mại đỏ tươi đến trước mặt hắn và hôn hắn, tiếp theo thuần thục hé miệng và môi lưỡi quấn lấy nhau với hắn.
Trên người nàng còn quấn cái khăn kia, tay của Tạ Uẩn dừng lại trên eo nàng và hôn lên đôi môi của nàng. Tang Yểu lập tức cảm thấy trên người trở nên nhẹ nhàng, cái khăn kia cuối cùng cũng bị Tạ Uẩn kéo ra và ném sang một bên.-
Trong lúc hỗn loạn, Tang Yểu ừ một tiếng sau đó vội vàng tách ra cùng với hắn. Cảm giác vô cùng xấu hổ khiến cho nàng muốn trốn đi, nhưng Tạ Uẩn chặt chẽ khống chế eo của nàng và không cho phép nàng nhúc nhích.
Tang Yểu lại khóc, nàng dính sát vào trên người Tạ Uẩn giống như làm như vậy thì có thể dựa vào hắn che đậy một chút, nàng bất lực cầu xin nói: “Tạ Uẩn…… Chàng để ta chậm rãi một chút.”
“Ô ô ô ta muốn cái chăn, cầu xin chàng đừng nhìn ta.”
Tay của Tạ Uẩn còn đang dừng trên eo của nàng.
Giọng nói của nam nhân hơi khàn khàn, nhưng hắn vẫn cứ không có chân chính làm cái gì mà là kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?”
Làm gì có tại sao chứ, một phần là nàng cảm thấy xấu hổ còn về một phần khác thì nàng cũng cảm thấy cơ thể của nàng không hề đẹp.
Đặc biệt là chỗ đó khiến nàng cảm thấy buồn rầu.
Đêm qua tốt xấu còn được quấn một lớp đồ vật, bây giờ lại không hề có trở ngại mà còn dán ở trên người của hắn, bị áp đến biến hình.
Tạ Uẩn cảm nhận điều này vô cùng rõ ràng.
Tang Yểu không hề hé răng.
Tạ Uẩn hơi tách khoảng cách giữa hai người ra, Tang Yểu còn tiếp tục ôm hắn không muốn buông tay.
Tạ Uẩn nói: “Ngoan, nghe lời.”
Mỗi khi Tạ Uẩn nhỏ giọng và dùng một loại giọng điệu có thể gọi là ôn hòa nói chuyện với nàng thì Tang Yểu không thể chống cự lại được, nàng rũ đầu nhỏ giọng nói: “…… Không có gì đẹp.”
Tạ Uẩn nói: “Ngày hôm qua biểu hiện của nàng không phải rất tốt sao?”
Tang Yểu lại nhớ tới ngày hôm qua, ngày hôm qua Tạ Uẩn còn khen nàng.
Thật ra nghĩ lại thì cũng không có gì, nàng thậm chí có thể học được hôn môi thì trần trụi ở trước mặt Tạ Uẩn cũng có cái gì đâu chứ?
Trong lòng nàng thật ra cũng không có rất kháng cự, chỉ là loại chuyện này làm người khác cảm thấy rất xấu hổ.
Nàng yên lặng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi buông lỏng cái tay đang ôm lấy Tạ Uẩn ra và lùi lại một bước, khép hai chân lại ngồi ở trước mặt hắn.
Tang Yểu rũ đôi mắt xuống, căn bản không dám nhìn hắn.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được Tạ Uẩn đang nhìn nàng, ngoài ra còn nhìn rất cẩn thận.
Ánh mắt của hắn giống như có độ ấm, Tang Yểu cúi đầu thì có thể nhìn thấy ngực của mình. nàng đơn giản nhắm mắt lại.
Giọng nói của Tạ Uẩn hơi vui vẻ, hắn nói: “Nàng xinh đẹp như vậy tại sao không nhìn xem bản thân vậy?”
Tang Yểu đã không phải lần đầu tiên được hắn khen xinh đẹp, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi vui vẻ một chút. Trong tình huống bây giờ nàng không biết nên đáp lại như thế nào.
Nàng mở mắt ra.
Tạ Uẩn nửa nằm ở trên giường, hai chân cong lại ôm lấy eo của Tang Yểu. Đưa nàng quay trở lại trước mặt hắn sau đó bắt đầu hôn nàng.
Ngay từ đầu nụ hôn này còn rất bình thường, cho đến khi nàng cảm giác được bản thân còn ở trong vỏ chăn.
Tang Yểu đột nhiên mở to hai mắt, nàng muốn chống đẩy nhưng Tạ Uẩn không cho phép, Tang Yểu bị hôn thất điên bát đảo. (Thất điên bát đảo: Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.)
Trong lúc hỗn loạn này, Tang Yểu nhớ tới một chuyện nhỏ trước đây rất lâu.
Chuyện đó xảy ra khi nàng còn nhỏ, ở trong một buổi chiều có ánh sáng tối tăm khi đó nàng đứng ở trong phòng bếp nhỏ nhỏ hẹp, trước mặt có một chậu bột mì.
Ngoài ra đó là một chậu bột được nhào tốt, tuyết trắng mềm mại đàn hồi và có người lấy bột từ trong chậu ra rồi sau đó đặt ở trên thớt, rải bột lên và bắt đầu xoa tới xoa đi theo ý mình.
Ngay từ đầu nàng còn mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu và xoa lung tung, sau đó lại giống như phát hiện ra cái gì và bắt đầu làm theo quy luật.
Sau khi phục hồi tinh thần trong giây lát, Tạ Uẩn đã không còn hôn môi nàng.
Nàng nghe thấy Tạ Uẩn lại hỏi nàng câu hỏi kia.
“Ta có thể hôn nó được không?”
Nhưng lần này không giống như lần trước.
Tang Yểu đã có một chút chết lặng, không biết bắt đầu từ khi nào vì thuận tiện mà nàng đã thay đổi dáng ngồi. Giờ phút này nghe vậy thì nàng chỉ mím môi lại và không rên một tiếng.
Lại sau một lúc nữa, nàng cảm thấy có một chút không thích hợp.
Trên mặt của Tạ Uẩn không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Hắn không biết xấu hổ nắm lấy tay nàng và nói với nàng: “Nàng không phải muốn nhìn một chút sao?”
Tang Yểu: “……”
Không biết bắt đầu từ khi nào thì tiếng chim hót ở bên ngoài đã ngừng lại.
Tang Yểu cảm thấy tiết học buổi tối hôm nay hơi nhiều, nàng có rất nhiều thứ căn bản không thể chấp nhận được chứ đừng nói đến việc học xong.
Nàng ở trong từng tiếng từng tiếng dỗ dành của Tạ Uẩn, nhìn thấy được thứ nàng không nên nhìn thấy vào bây giờ.
Tạ Uẩn thật sự là có một khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn có dung mạo rất đẹp, ngũ quan không thể bắt bẻ. Hắn một người thích bộc lộ tài năng nhưng nếu chỉ xét về dung mạo thì thật ra hắn còn tính là văn nhã, có loại cảm giác lạnh lẽo giống như băng tuyết.
Nhưng Tang Yểu không nghĩ tới người có gương mặt như vậy lại có đồ vật mạnh mẽ như vậy.
Ngọn đèn dầu được thổi tắt, Tạ Uẩn mang theo cả người đầy hơi nước một lần nữa quay trở lại trên giường. Tang Yểu đã mặc quần áo vào và đang nằm đưa lưng về phía hắn.
Nàng nghe thấy âm thanh, lặng lẽ di chuyển vào bên trong, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tang Yểu cảm thấy bản thân nàng sắp chết.
Tư thế của Tạ Uẩn thoải mái, quần áo sạch sẽ.
Giờ phút này ánh mắt của hắn cũng rất rõ ràng, không hề che giấu chút nào mà nhìn về phía nàng.
Sắc mặt của hắn không hề thay đổi nhìn nàng từ đầu đến đuôi.
Trong phòng ánh đèn sáng ngời.
Sáng ngời đến mức mỗi một tấc da thịt trần trụi của Tang Yểu đều rất rõ ràng đập vào ánh mắt của Tạ Uẩn.
Tang Yểu cầm lấy quần áo vừa mới tìm xong che ở trước người, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên đỏ bừng. Bây giờ nàng quả thật hận không thể chui vào trong tủ quần áo.
Trong lúc hoảng sợ Tang Yểu sợ tới mức kêu lên một tiếng dựa vào tủ quần áo, bả vai nhẹ nhàng run rẩy rồi bởi vì quá mức thẹn thùng nên hốc mắt đều chảy ra nước mắt.
Về tình lý, nàng chỉ có thể lắp bắp nói với Tạ Uẩn: “Chàng chàng chàng chàng…… Nhắm đôi mắt lại!”
Tạ Uẩn thờ ơ, Tang Yểu thậm chí phát hiện ánh mắt của hắn ngừng một lúc ở trên đùi không hề che đậy của nàng.
Nàng thật sự rất muốn chạy nhưng nếu mà chạy thì phía sau của nàng chẳng phải sẽ bại lộ ở trước mặt Tạ Uẩn sao. Vốn dĩ cái khăn trên người nàng đã che không được đầy đủ, mới vừa rồi cũng khó khăn lắm mới có thể che khuất mông lại.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, cầm lòng không đậu lại bắt đầu rơi nước mắt. Nhưng Tạ Uẩn hắn vẫn là không hề có ý muốn dời ánh mắt đi một chút nào.
Hắn còn nói với nàng: “Lại đây.”
Tang Yểu đứng bất động, nàng cầm bộ quần áo ở trước người thút tha thút thít nức nở vô cùng đáng thương nói với hắn: “…… Chàng đừng nhìn ta.”
Giọng nói của Tạ Uẩn chậm rãi, vẫy tay với nàng nói: “Nàng lại đây trước đi.”
“Ta không chạm vào nàng.”
Thật ra Tang Yểu không thèm để ý hắn chạm hay không chạm vào nàng, dù sao ngày hôm qua hắn cũng đã chạm qua. Nàng chỉ là không thể chịu nổi bị hắn nhìn thấy thân thể trần trụi.
Sau khi giằng co một lúc lâu, Tang Yểu bắt đầu di chuyển bước chân đi về phía hắn. Nàng nghĩ thầm chờ nàng đi qua thì nàng nhất định nhanh chóng nhảy lên trên giường, sau đó dùng chăn che nàng lại không ra bao giờ ra tới.
Nhưng chờ nàng chậm rãi đi đến bên cạnh mép giường, nàng đang định nhanh chóng nhảy lên trên giường thì Tạ Uẩn lại đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay của nàng lại.
Hắn hơi dùng sức một chút, cả người của Tang Yểu ngã xuống ở trong lòng ngực của hắn và gương mặt càng đỏ hơn. Cả người nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, nàng đẩy tay của Tạ Uẩn ra và giãy giụa nói: “Chàng buông ta ra.”
Tạ Uẩn ấn nàng lên trên người mình và nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tang Yểu càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống dưới và nàng nói: “Vừa rồi chàng nói sẽ không nhìn lén ta, chàng gạt người.”
Tạ Uẩn giơ tay lên, ngón cái cọ qua nước mắt của nàng và nói: “Ta là vì tốt cho nàng.”
Tang Yểu không biết tại sao hắn lại nói những lời này, nàng nói: “Chàng nhìn ta mà chàng còn nói tốt với ta!”
Tay của Tạ Uẩn nắm lấy cằm của nàng, ngón cái giơ lên và Tang Yểu đã bị ép ngẩng đầu lên. Đôi mắt của nàng đẫm lệ mông lung nhìn Tạ Uẩn và trông rất ấm ức.
Tạ Uẩn thì chậm rãi nói: “Nàng đã quên rồi sao, chúng ta còn đang luyện tập.”
“Đây là tiết thứ hai, nàng muốn làm gì còn nhớ rõ chứ?”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp và rất có loại hương vị hướng dẫn từng bước, Tang Yểu nhịn không được suy nghĩ theo. Nàng nhớ lại một chút và sau đó nhỏ giọng nói: “…… Cởi quần áo ra.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng.
Hắn nói: “Nếu ta không giúp nàng, nàng sẽ không cảm thấy xấu hổ mà cởi ra sao?”
“……”
Tang Yểu im lặng một lúc, nàng cảm thấy có điểm gì đó không hợp nhưng lại không thể nói nên lời.
Nàng thật sự ngượng ngùng, rốt cuộc loại tình huống này đều khiến nàng cảm thấy khó chịu như vậy huống chi là đợi lát nữa nghiêm trang cởi quần áo ở trước mặt hắn.
Tang Yểu kìm nén nước mắt và yên lặng nói: “Thật vậy sao?”
Tạ Uẩn nhỏ giọng ừ một tiếng, sau đó dỗ dành nàng nói: “Hôn ta.”
Tang Yểu còn có một chút không lấy lại tinh thần, nàng cứ như vậy mà dựa vào trong lòng ngực của Tạ Uẩn và rất không được tự nhiên.
Trước kia mặc dù là Nhiên Đông, nàng cũng chưa bao không mặc gì xuất hiện ở trước mặt Nhiên Đông.
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ Uẩn, cách một lúc lâu vẫn nhịn xuống nước mắt và giơ tay ôm lấy hắn. Sau đó ngồi dậy đưa đôi môi mềm mại đỏ tươi đến trước mặt hắn và hôn hắn, tiếp theo thuần thục hé miệng và môi lưỡi quấn lấy nhau với hắn.
Trên người nàng còn quấn cái khăn kia, tay của Tạ Uẩn dừng lại trên eo nàng và hôn lên đôi môi của nàng. Tang Yểu lập tức cảm thấy trên người trở nên nhẹ nhàng, cái khăn kia cuối cùng cũng bị Tạ Uẩn kéo ra và ném sang một bên.-
Trong lúc hỗn loạn, Tang Yểu ừ một tiếng sau đó vội vàng tách ra cùng với hắn. Cảm giác vô cùng xấu hổ khiến cho nàng muốn trốn đi, nhưng Tạ Uẩn chặt chẽ khống chế eo của nàng và không cho phép nàng nhúc nhích.
Tang Yểu lại khóc, nàng dính sát vào trên người Tạ Uẩn giống như làm như vậy thì có thể dựa vào hắn che đậy một chút, nàng bất lực cầu xin nói: “Tạ Uẩn…… Chàng để ta chậm rãi một chút.”
“Ô ô ô ta muốn cái chăn, cầu xin chàng đừng nhìn ta.”
Tay của Tạ Uẩn còn đang dừng trên eo của nàng.
Giọng nói của nam nhân hơi khàn khàn, nhưng hắn vẫn cứ không có chân chính làm cái gì mà là kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?”
Làm gì có tại sao chứ, một phần là nàng cảm thấy xấu hổ còn về một phần khác thì nàng cũng cảm thấy cơ thể của nàng không hề đẹp.
Đặc biệt là chỗ đó khiến nàng cảm thấy buồn rầu.
Đêm qua tốt xấu còn được quấn một lớp đồ vật, bây giờ lại không hề có trở ngại mà còn dán ở trên người của hắn, bị áp đến biến hình.
Tạ Uẩn cảm nhận điều này vô cùng rõ ràng.
Tang Yểu không hề hé răng.
Tạ Uẩn hơi tách khoảng cách giữa hai người ra, Tang Yểu còn tiếp tục ôm hắn không muốn buông tay.
Tạ Uẩn nói: “Ngoan, nghe lời.”
Mỗi khi Tạ Uẩn nhỏ giọng và dùng một loại giọng điệu có thể gọi là ôn hòa nói chuyện với nàng thì Tang Yểu không thể chống cự lại được, nàng rũ đầu nhỏ giọng nói: “…… Không có gì đẹp.”
Tạ Uẩn nói: “Ngày hôm qua biểu hiện của nàng không phải rất tốt sao?”
Tang Yểu lại nhớ tới ngày hôm qua, ngày hôm qua Tạ Uẩn còn khen nàng.
Thật ra nghĩ lại thì cũng không có gì, nàng thậm chí có thể học được hôn môi thì trần trụi ở trước mặt Tạ Uẩn cũng có cái gì đâu chứ?
Trong lòng nàng thật ra cũng không có rất kháng cự, chỉ là loại chuyện này làm người khác cảm thấy rất xấu hổ.
Nàng yên lặng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi buông lỏng cái tay đang ôm lấy Tạ Uẩn ra và lùi lại một bước, khép hai chân lại ngồi ở trước mặt hắn.
Tang Yểu rũ đôi mắt xuống, căn bản không dám nhìn hắn.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được Tạ Uẩn đang nhìn nàng, ngoài ra còn nhìn rất cẩn thận.
Ánh mắt của hắn giống như có độ ấm, Tang Yểu cúi đầu thì có thể nhìn thấy ngực của mình. nàng đơn giản nhắm mắt lại.
Giọng nói của Tạ Uẩn hơi vui vẻ, hắn nói: “Nàng xinh đẹp như vậy tại sao không nhìn xem bản thân vậy?”
Tang Yểu đã không phải lần đầu tiên được hắn khen xinh đẹp, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi vui vẻ một chút. Trong tình huống bây giờ nàng không biết nên đáp lại như thế nào.
Nàng mở mắt ra.
Tạ Uẩn nửa nằm ở trên giường, hai chân cong lại ôm lấy eo của Tang Yểu. Đưa nàng quay trở lại trước mặt hắn sau đó bắt đầu hôn nàng.
Ngay từ đầu nụ hôn này còn rất bình thường, cho đến khi nàng cảm giác được bản thân còn ở trong vỏ chăn.
Tang Yểu đột nhiên mở to hai mắt, nàng muốn chống đẩy nhưng Tạ Uẩn không cho phép, Tang Yểu bị hôn thất điên bát đảo. (Thất điên bát đảo: Cuống quít và lộn xộn đến cực độ vì hoảng hốt.)
Trong lúc hỗn loạn này, Tang Yểu nhớ tới một chuyện nhỏ trước đây rất lâu.
Chuyện đó xảy ra khi nàng còn nhỏ, ở trong một buổi chiều có ánh sáng tối tăm khi đó nàng đứng ở trong phòng bếp nhỏ nhỏ hẹp, trước mặt có một chậu bột mì.
Ngoài ra đó là một chậu bột được nhào tốt, tuyết trắng mềm mại đàn hồi và có người lấy bột từ trong chậu ra rồi sau đó đặt ở trên thớt, rải bột lên và bắt đầu xoa tới xoa đi theo ý mình.
Ngay từ đầu nàng còn mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu và xoa lung tung, sau đó lại giống như phát hiện ra cái gì và bắt đầu làm theo quy luật.
Sau khi phục hồi tinh thần trong giây lát, Tạ Uẩn đã không còn hôn môi nàng.
Nàng nghe thấy Tạ Uẩn lại hỏi nàng câu hỏi kia.
“Ta có thể hôn nó được không?”
Nhưng lần này không giống như lần trước.
Tang Yểu đã có một chút chết lặng, không biết bắt đầu từ khi nào vì thuận tiện mà nàng đã thay đổi dáng ngồi. Giờ phút này nghe vậy thì nàng chỉ mím môi lại và không rên một tiếng.
Lại sau một lúc nữa, nàng cảm thấy có một chút không thích hợp.
Trên mặt của Tạ Uẩn không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Hắn không biết xấu hổ nắm lấy tay nàng và nói với nàng: “Nàng không phải muốn nhìn một chút sao?”
Tang Yểu: “……”
Không biết bắt đầu từ khi nào thì tiếng chim hót ở bên ngoài đã ngừng lại.
Tang Yểu cảm thấy tiết học buổi tối hôm nay hơi nhiều, nàng có rất nhiều thứ căn bản không thể chấp nhận được chứ đừng nói đến việc học xong.
Nàng ở trong từng tiếng từng tiếng dỗ dành của Tạ Uẩn, nhìn thấy được thứ nàng không nên nhìn thấy vào bây giờ.
Tạ Uẩn thật sự là có một khuôn mặt lạnh lùng.
Hắn có dung mạo rất đẹp, ngũ quan không thể bắt bẻ. Hắn một người thích bộc lộ tài năng nhưng nếu chỉ xét về dung mạo thì thật ra hắn còn tính là văn nhã, có loại cảm giác lạnh lẽo giống như băng tuyết.
Nhưng Tang Yểu không nghĩ tới người có gương mặt như vậy lại có đồ vật mạnh mẽ như vậy.
Ngọn đèn dầu được thổi tắt, Tạ Uẩn mang theo cả người đầy hơi nước một lần nữa quay trở lại trên giường. Tang Yểu đã mặc quần áo vào và đang nằm đưa lưng về phía hắn.
Nàng nghe thấy âm thanh, lặng lẽ di chuyển vào bên trong, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tang Yểu cảm thấy bản thân nàng sắp chết.
====================================================================================================