Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 862
====================================================================================================
Mặc Cửu Diệp đi trước, đồng thời cũng không quên giữ vững cảnh giác, đề phòng có những mũi tên ẩn giấu hay những thứ tương tự vậy bỗng dưng tập kích.
Lối đi rất rộng, hai người đi song song cũng không chạm vai nhau. Lục ca tới bên cạnh Mặc Cửu Diệp, làm ra tư thái phòng bị giống như hắn. Con đường mòn dài chừng trăm thước, hơn nữa mặt đường còn rất bằng phẳng.
Điều khiến người ta không ngờ tới là mấy huynh đệ đi thẳng một mạch tới cuối đường cũng không thấy có một mũi tên ẩn giấu nào cả. Duy chỉ có là nhiệt độ nơi này càng đi càng xuống thấp.
Nếu vừa rồi là nhiệt độ của mùa xuân và mùa thu, đến nơi này liền có cảm giác mùa đông đã bắt đầu.
Mặc dù không tới mức độ gió rét thấu xương, nhưng cũng đủ khiến cho người ta không tự chủ được mà đưa hai tay lên xoa xoa cho ấm. Tuy nhiên, mấy huynh đệ bọn họ đều là người có võ công, điều động nội lực một chút liền có thể xua tan cảm giác rét lạnh.
Đi đến lối ra, mọi thứ lập tức trở nên sáng tỏ thông suốt. Bọn họ không phải lên mặt đất, mà phía trước hoàn toàn có thể dùng đèn đuốc sáng trưng để hình dung.
Ánh sáng ở nơi này cũng không phải tới từ ngọn đèn dầu, mà là từ bảy viên dạ minh châu treo ở phía trên.
Bảy viên dạ minh châu này nhỏ hơn so với những viên mà Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thấy ở quốc khố Đại Thuận, ánh sáng tỏa ra trông giống như ánh đèn huỳnh quang trong không gian của nương tử hắn.
Vì có ánh sáng tốt, cảnh tượng trước mặt được mấy huynh đệ toàn bộ bao quát. Một chiếc quan tài lớn được đặt ở chính giữa khu đất trống. Ở bốn góc chiếc quan tài treo hai cái chuông bằng bạc, nhưng nơi này không có gió thổi qua, vì vậy chúng cũng chỉ lẳng lặng ở yên nơi đó.
Đặc biệt nhất chính là, trên nắp chiếc quan tài được khắc rất nhiều hình phượng hoàng tung cánh và khỉ thần trông vô cùng sống động.
Tuy rằng ngay ở lối vào có một chiếc quan tài xa hoa như vậy rất dễ dàng thu hút được sự chú ý của mấy huynh đệ, nhưng hiện tại, bọn họ căn bản không còn cách nào có thể để ý đến chiếc quan tài nữa.
Bởi vì, ở phía trước quan tài là một người gầy như que củi đang quỳ.
Trang phục trên người nam nhân này so với lần đầu gặp Đại ca và Nhị ca không có gì khác nhau, nhưng chỉ có thể dùng hai từ "rách nát" để hình dung. Mái tóc bạc của ông đã bị thắt nút, rối bù ở trên đầu. Hơn nữa, người này thoáng nhìn qua trông giống như một xác c.h.ế.t đã khô, trên người không thấy một chút sinh khí nào.
Trong tay ông vẫn còn cầm một xấp tiền giấy, đối diện là một cái chậu đồng, trong đó có tro của tiền vàng đã cháy.
Rất rõ ràng, người này quỳ ở đây để đốt vàng mã cho người ở trong quan tài. Trong lòng mấy huynh đệ bọn họ đột nhiên xuất hiện một cảm giác ngột ngạt không thể giải thích nổi, nhanh chóng cùng nhau tiến về phía nam nhân nọ.
Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng vén lên mái tóc bạc che kín mặt nam nhân, khi nhìn rõ mặt mũi ông, mấy huynh đệ liền đỏ mắt.
"Phụ thân."
"Thật sự là phụ thân."
Đại ca làm ra vẻ chuẩn bị đưa tay lên chạm vào Mặc Kình, nhưng lại bị Mặc Cửu Diệp ngăn lại.
Bị cản lại, Đại ca cũng không có mất hứng, hắn cũng phát hiện ra hôm nay Cửu đệ rất cơ trí, hắn ngăn cản mình nhất định là có lý do của hắn. Sau khi Mặc Cửu Diệp ngăn cản Đại ca, hắn cẩn thận đưa tay ra đặt ở lỗ mũi Mặc Kình, kiểm tra hơi thở ông.
Từ sắc mặt khó coi của hắn liền có thể đoán được tình trạng của phụ thân không được khả quan lắm.
Nhị ca lo lắng hỏi: "Cửu đệ, phụ thân thế nào rồi?"
Lối đi rất rộng, hai người đi song song cũng không chạm vai nhau. Lục ca tới bên cạnh Mặc Cửu Diệp, làm ra tư thái phòng bị giống như hắn. Con đường mòn dài chừng trăm thước, hơn nữa mặt đường còn rất bằng phẳng.
Điều khiến người ta không ngờ tới là mấy huynh đệ đi thẳng một mạch tới cuối đường cũng không thấy có một mũi tên ẩn giấu nào cả. Duy chỉ có là nhiệt độ nơi này càng đi càng xuống thấp.
Nếu vừa rồi là nhiệt độ của mùa xuân và mùa thu, đến nơi này liền có cảm giác mùa đông đã bắt đầu.
Mặc dù không tới mức độ gió rét thấu xương, nhưng cũng đủ khiến cho người ta không tự chủ được mà đưa hai tay lên xoa xoa cho ấm. Tuy nhiên, mấy huynh đệ bọn họ đều là người có võ công, điều động nội lực một chút liền có thể xua tan cảm giác rét lạnh.
Đi đến lối ra, mọi thứ lập tức trở nên sáng tỏ thông suốt. Bọn họ không phải lên mặt đất, mà phía trước hoàn toàn có thể dùng đèn đuốc sáng trưng để hình dung.
Ánh sáng ở nơi này cũng không phải tới từ ngọn đèn dầu, mà là từ bảy viên dạ minh châu treo ở phía trên.
Bảy viên dạ minh châu này nhỏ hơn so với những viên mà Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thấy ở quốc khố Đại Thuận, ánh sáng tỏa ra trông giống như ánh đèn huỳnh quang trong không gian của nương tử hắn.
Vì có ánh sáng tốt, cảnh tượng trước mặt được mấy huynh đệ toàn bộ bao quát. Một chiếc quan tài lớn được đặt ở chính giữa khu đất trống. Ở bốn góc chiếc quan tài treo hai cái chuông bằng bạc, nhưng nơi này không có gió thổi qua, vì vậy chúng cũng chỉ lẳng lặng ở yên nơi đó.
Đặc biệt nhất chính là, trên nắp chiếc quan tài được khắc rất nhiều hình phượng hoàng tung cánh và khỉ thần trông vô cùng sống động.
Tuy rằng ngay ở lối vào có một chiếc quan tài xa hoa như vậy rất dễ dàng thu hút được sự chú ý của mấy huynh đệ, nhưng hiện tại, bọn họ căn bản không còn cách nào có thể để ý đến chiếc quan tài nữa.
Bởi vì, ở phía trước quan tài là một người gầy như que củi đang quỳ.
Trang phục trên người nam nhân này so với lần đầu gặp Đại ca và Nhị ca không có gì khác nhau, nhưng chỉ có thể dùng hai từ "rách nát" để hình dung. Mái tóc bạc của ông đã bị thắt nút, rối bù ở trên đầu. Hơn nữa, người này thoáng nhìn qua trông giống như một xác c.h.ế.t đã khô, trên người không thấy một chút sinh khí nào.
Trong tay ông vẫn còn cầm một xấp tiền giấy, đối diện là một cái chậu đồng, trong đó có tro của tiền vàng đã cháy.
Rất rõ ràng, người này quỳ ở đây để đốt vàng mã cho người ở trong quan tài. Trong lòng mấy huynh đệ bọn họ đột nhiên xuất hiện một cảm giác ngột ngạt không thể giải thích nổi, nhanh chóng cùng nhau tiến về phía nam nhân nọ.
Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng vén lên mái tóc bạc che kín mặt nam nhân, khi nhìn rõ mặt mũi ông, mấy huynh đệ liền đỏ mắt.
"Phụ thân."
"Thật sự là phụ thân."
Đại ca làm ra vẻ chuẩn bị đưa tay lên chạm vào Mặc Kình, nhưng lại bị Mặc Cửu Diệp ngăn lại.
Bị cản lại, Đại ca cũng không có mất hứng, hắn cũng phát hiện ra hôm nay Cửu đệ rất cơ trí, hắn ngăn cản mình nhất định là có lý do của hắn. Sau khi Mặc Cửu Diệp ngăn cản Đại ca, hắn cẩn thận đưa tay ra đặt ở lỗ mũi Mặc Kình, kiểm tra hơi thở ông.
Từ sắc mặt khó coi của hắn liền có thể đoán được tình trạng của phụ thân không được khả quan lắm.
Nhị ca lo lắng hỏi: "Cửu đệ, phụ thân thế nào rồi?"
====================================================================================================