Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 851
====================================================================================================
Lần trước ở sơn trang Tư Manh, chính Cơm Nắm đã thuần hoá đám ếch bảy màu này, hắn cũng không chắc lúc này bột hùng hoàng có tác dụng hay không nữa.
Quả nhiên bột hùng hoàng không hề có tác dụng với đám ếch bảy màu này, hắn và Lục ca không kịp tránh đi nên đã tiếp xúc với đám ếch bảy màu.
May thay họ đã uống thuốc giải, nên có thể chống lại được độc tính của ếch bảy màu.
Đối với Mặc Cửu Diệp, những thứ độc vật như vậy không nên tồn tại trên đời, hắn một lần nữa châm mồi lửa thiêu sạch đám ếch bảy màu.
Hắn và Lục ca vì nóng lòng đi kiểm tra danh tính người nằm bên hồ, nên cũng không còn tâm trạng nào ở lại xem, hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Tưởng rằng phía trước còn xuất hiện thêm độc vật hay những thứ tương tự như vậy, nhưng không.
Phía trước là một màn sương trắng xoá, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của hai huynh đệ.
"Cửu đệ, mùi hương có vẻ quen." Lục ca nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi bản thân đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu.
Hắn chắc chắn đã từng ngửi thấy, đây chính là mê dược mà trước đây Tư Manh tiên sinh đã đưa cho các tướng lĩnh Nam Cương dùng để mê hoặc huynh đệ Mặc gia.
May mắn hai người họ đã dùng thuốc giải, nên mới không trúng độc từ màn sương này.
Mặc Cửu Diệp cũng không xa lạ gì với mùi hương này, lần đầu tiên đối đầu với Tư Manh tiên sinh ở Nam Cương, ông ta đã dùng loại mê dược này để đoạn hậu và sau đó chạy trốn mất dạng.
Mặc dù viên thuốc mà phu nhân nhà hắn đưa có thể giải trăm loại độc, nhưng trên đời này luôn có điều bất trắc không ai ngờ tới, vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm vì loại chuyện như vậy.
"Lục ca, bịt mũi và miệng lại, chúng ta mau mau đi qua chỗ này."
"Được."
Hai huynh đệ nín thở che mũi và miệng lại, nhanh chóng qua màn sương độc.
Trước mắt, cảnh tượng sáng bừng lên.
Nhưng họ không còn tâm trạng đi kiểm tra xung quanh, mà chỉ tập trung tiến đến bên cạnh mấy người nằm bên hồ.
"Cửu đệ, là Tam ca và Lương Hạo." Nhìn thấy huynh đệ của mình nằm ở đó, ngữ khí Lục ca có chút gấp gáp.
Mặc Cửu Diệp không trả lời, nhanh chóng tiến đến cạnh hai người.
Không đợi hai huynh đệ bọn họ đến gần, bỗng nhiên có hai người nhảy ra từ trong bụi cây, không nói một lời giơ vũ khí lên tấn công bọn họ.
Mặc Cửu Diệp và Lục ca cùng lúc nhanh chóng lùi về phía sau, quan sát bộ dạng của hai người đang đến.
Hai người kia vô cùng nhếch nhác, đặc biệt là phần tóc mái rủ xuống che khuất toàn bộ đường nét trên mặt bọn họ.
Dáng người của hai người nọ cao gầy hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nhưng Mặc Cửu Diệp và Lục ca vẫn có thể dễ dàng tìm được manh mối từ chi tiết cử chỉ hành động của họ.
"Lục ca, bọn họ là Đại ca và Nhị ca."
Không đợi Lục ca trả lời câu hỏi của Mặc Cửu Diệp, Đại ca và Nhi ca đã vung vũ khí tấn công về phía bọn họ một lần nữa.
Có thể gặp được huynh đệ mà họ cực khổ tìm kiếm ở đây thật tốt, nhưng rõ ràng Đại ca và Nhị Ca vốn đã không còn ý thức nữa.
Trạng thái này chính là đã bị Khôi Lỗi cổ hoàn toàn thao túng.
Đối mặt với huynh đệ của mình, Mặc Cửu Diệp và Lục không thể nào dùng những chiêu thức tàn nhẫn như dùng với kẻ thù được, nhưng nếu họ không dùng những chiêu thức tàn nhãn thì không thể ngăn được sự tấn công của hai người họ.
Mặc Cửu Diệp nảy ra một ý, lấy ra từ trong người một bao mê dược tung về phía hai huynh trưởng.
Rất nhanh cơ thể của hai người vẫn đang không ngừng tấn công bọn họ khẽ run lên vài cái, sau đó lập tức có dấu hiệu ngã xuống.
Quả nhiên bột hùng hoàng không hề có tác dụng với đám ếch bảy màu này, hắn và Lục ca không kịp tránh đi nên đã tiếp xúc với đám ếch bảy màu.
May thay họ đã uống thuốc giải, nên có thể chống lại được độc tính của ếch bảy màu.
Đối với Mặc Cửu Diệp, những thứ độc vật như vậy không nên tồn tại trên đời, hắn một lần nữa châm mồi lửa thiêu sạch đám ếch bảy màu.
Hắn và Lục ca vì nóng lòng đi kiểm tra danh tính người nằm bên hồ, nên cũng không còn tâm trạng nào ở lại xem, hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Tưởng rằng phía trước còn xuất hiện thêm độc vật hay những thứ tương tự như vậy, nhưng không.
Phía trước là một màn sương trắng xoá, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của hai huynh đệ.
"Cửu đệ, mùi hương có vẻ quen." Lục ca nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi bản thân đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu.
Hắn chắc chắn đã từng ngửi thấy, đây chính là mê dược mà trước đây Tư Manh tiên sinh đã đưa cho các tướng lĩnh Nam Cương dùng để mê hoặc huynh đệ Mặc gia.
May mắn hai người họ đã dùng thuốc giải, nên mới không trúng độc từ màn sương này.
Mặc Cửu Diệp cũng không xa lạ gì với mùi hương này, lần đầu tiên đối đầu với Tư Manh tiên sinh ở Nam Cương, ông ta đã dùng loại mê dược này để đoạn hậu và sau đó chạy trốn mất dạng.
Mặc dù viên thuốc mà phu nhân nhà hắn đưa có thể giải trăm loại độc, nhưng trên đời này luôn có điều bất trắc không ai ngờ tới, vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm vì loại chuyện như vậy.
"Lục ca, bịt mũi và miệng lại, chúng ta mau mau đi qua chỗ này."
"Được."
Hai huynh đệ nín thở che mũi và miệng lại, nhanh chóng qua màn sương độc.
Trước mắt, cảnh tượng sáng bừng lên.
Nhưng họ không còn tâm trạng đi kiểm tra xung quanh, mà chỉ tập trung tiến đến bên cạnh mấy người nằm bên hồ.
"Cửu đệ, là Tam ca và Lương Hạo." Nhìn thấy huynh đệ của mình nằm ở đó, ngữ khí Lục ca có chút gấp gáp.
Mặc Cửu Diệp không trả lời, nhanh chóng tiến đến cạnh hai người.
Không đợi hai huynh đệ bọn họ đến gần, bỗng nhiên có hai người nhảy ra từ trong bụi cây, không nói một lời giơ vũ khí lên tấn công bọn họ.
Mặc Cửu Diệp và Lục ca cùng lúc nhanh chóng lùi về phía sau, quan sát bộ dạng của hai người đang đến.
Hai người kia vô cùng nhếch nhác, đặc biệt là phần tóc mái rủ xuống che khuất toàn bộ đường nét trên mặt bọn họ.
Dáng người của hai người nọ cao gầy hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nhưng Mặc Cửu Diệp và Lục ca vẫn có thể dễ dàng tìm được manh mối từ chi tiết cử chỉ hành động của họ.
"Lục ca, bọn họ là Đại ca và Nhị ca."
Không đợi Lục ca trả lời câu hỏi của Mặc Cửu Diệp, Đại ca và Nhi ca đã vung vũ khí tấn công về phía bọn họ một lần nữa.
Có thể gặp được huynh đệ mà họ cực khổ tìm kiếm ở đây thật tốt, nhưng rõ ràng Đại ca và Nhị Ca vốn đã không còn ý thức nữa.
Trạng thái này chính là đã bị Khôi Lỗi cổ hoàn toàn thao túng.
Đối mặt với huynh đệ của mình, Mặc Cửu Diệp và Lục không thể nào dùng những chiêu thức tàn nhẫn như dùng với kẻ thù được, nhưng nếu họ không dùng những chiêu thức tàn nhãn thì không thể ngăn được sự tấn công của hai người họ.
Mặc Cửu Diệp nảy ra một ý, lấy ra từ trong người một bao mê dược tung về phía hai huynh trưởng.
Rất nhanh cơ thể của hai người vẫn đang không ngừng tấn công bọn họ khẽ run lên vài cái, sau đó lập tức có dấu hiệu ngã xuống.
====================================================================================================