Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 834

====================================================================================================
Người Man Di ý thức được, người trước mặt này là đang chọn người trong số bọn họ. Tuy bọn họ không biết sau khi bị chọn trúng sẽ làm gì hay là có thể giữ lại mạng sống hay không.

Nhưng khi nhìn thấy một cái chậu lớn có hơn trăm cái bánh bao, người Man Di này cảm thấy bản thân liều mạng tới nơi này cướp bóc, không phải vì miếng cơm manh áo sao?

Trước mắt chính là cơ hội có được một bữa ăn no, cho dù có c.h.ế.t bọn họ cũng muốn được làm ma no. Vì vậy, sau khi hắn ta nói xong liền có người trả lời ngay.

“Ta biết chăn cừu, từ nhỏ ta đã chăn cừu cho nhà phú hộ.”

“Ta rất khỏe, cái gì cũng có thể làm.”

"Ta biết xây nhà."

"Ta biết làm mộc."

"Ta không có sở trường gì cả, nhưng bảo làm gì ta cũng làm."

Hồ Thông ở đó lẳng lặng nghe bọn họ xung phong nói ra sở trường của mình.

Qua lúc lâu, âm thanh dần bé lại, hắn ta mới khoanh tay trước mọi người.

"Được rồi, không náo loạn nữa, người nào biết xây nhà với biết làm mộc thì đứng lên."

Mặc dù những kẻ này bị trói trong tư thế nửa ngả lưng, tuy không thể di chuyển nhưng đứng lên thì không có vấn đề gì cả. Rất nhanh đã có khoảng sáu mươi người đứng lên.

Số lượng này, thật sự có vượt qua dự tính của Hồ Thông.

Ở trong ấn tượng của hắn ta, khu đất của người Man Di rất cằn cỗi, dân chúng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, người có tiền cũng không nhiều, xây nhà hay biết làm đồ nội thất lại càng ít.

Không ngờ được lại có nhiều người biết xây nhà và làm mộc đến vậy.

Hắn ta định chọn ra năm mươi người trong bọn họ, hắn ta thậm chí còn nghĩ chỉ cần năm mươi người đó chịu làm việc, cho dù không có tay nghề thì cũng không thành vấn đề, hắn ta có thể từ từ dạy bảo.

Bây giờ thì tốt rồi, xung phong nhận việc có tới sáu mươi người. Xem ra, bản thân vẫn còn có thể lựa chọn.

Trong lúc Hồ Thông đã nghĩ cách thử thách những người này kiểu gì thì sáu mươi người đứng dậy không kiềm chế được mà cả gan thăm dò.

"Xin hỏi, ngài có muốn giữ lại bọn ta đi làm công không? Ta không cần tiền lương. Ta chỉ hi vọng đồng đội của ta có thể mang chút lương thực về nhà. Ta bằng lòng làm trâu làm ngựa ở đây cả đời."

Sau khi nói xong, lại có rất nhiều người bày tỏ nguyện ý giống như vậy.

Đây cũng là bước tiếp theo mà Hồ Thông nghĩ tới, nếu như đã có người nói ra thay hắn ta, hắn ta ngược lại rất là vui vẻ, lại bớt được thêm chuyện.

"Ở lại chỗ ta làm việc, ta đảm bảo các ngươi có thể ăn no, nhưng mà các ngươi làm sao để có thể đảm bảo trung thành với ta?"

Nói tới trung thành, người Man Di toàn bộ trố mắt nhìn nhau, ngay sau đó có người hét lớn: "Ta đảm bảo trung thành, siêng năng làm việc."

Hồ Thông bật cười: "Ngươi nói ra một câu dễ dàng như thế nhưng làm cách nào có để đảm bảo được đây?"

"Cái này..." Kẻ man rợ á khẩu không trả lời được.

"Ta cũng không cần các ngươi phải làm trâu làm ngựa, chỉ cần làm lụng thật tốt đảm bảo có thể ăn no."

Hồ Thông ngắt quãng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng điều kiện tiên quyết là tuyệt đối phải trung thành với ta.

Nhưng mà, cái trung thành này không thể chỉ nói suông một cách đơn giản như vậy, chỗ ta có một loại thuốc độc, uống vào sau một trăm ngày thì độc sẽ phát tác.

Đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi viên thuốc giải độc để bảo toàn tính mạng, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng tới tuổi thọ.

Nói cách khác là các ngươi chỉ cần trung thành với ta thì ta sẽ đúng hạn mà đưa cho các ngươi thuốc giải."

Nghe đối phương muốn dùng thuốc độc để đổi lấy sự trung thành của bản thân, rất nhiều bộ phận người cũng kinh hãi.

====================================================================================================