Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 791

====================================================================================================
Phải nói rằng Tư Manh tiên sinh này thực sự khác biệt với người bình thường.

Những người khác sẽ ngã xuống đất ngay lập tức sau khi bị mũi tên tẩm thuốc mê b.ắ.n trúng, nhưng ông ta thì vẫn còn sức để nhìn về hướng Mặc Cửu Diệp trước khi ngã xuống.

Mặc Cửu Diệp hoàn toàn không nghi ngờ sức mạnh của nỏ gây mê này, sau khi chứng kiến hết cảnh này, hắn liền chỉ đạo Tiểu Bạch bay lên và giữ một khoảng cách an toàn, còn hắn thì nhanh chóng đến chỗ Tư Manh tiên sinh.

Hắn không vội vàng đưa người đi mà bước vào phòng kiểm tra trước.

Căn phòng rất ngăn nắp, ngoại trừ một số đồ dùng thông thường hàng ngày thì không có gì khác.

Thậm chí cũng không có thứ gì nhìn giống như trùng độc có thể xuất hiện.

Càng là như vậy, Mặc Cửu Diệp càng cảm thấy kỳ lạ, xung quanh người như ông ta sao có thể không có những vật phẩm như thế này để cứu mạng khi cần?

Hắn không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy, dựa vào kinh nghiệm các lần trước, hắn gõ thử vào các bức tường và tủ quần áo xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Mặc Cửu Diệp cũng không lo Tư Manh tiên sinh sẽ tỉnh lại ngay, hắn hiểu rõ uy lực s.ú.n.g gây tê của Hách Tri Nhiễm hơn ai hết, ít nhất có thể làm người ta hôn mê sâu vài canh giờ.

Nếu đã không phát hiện có gì bất thường xung quanh đồ dùng trong nhà và vách tường thì chỉ còn lại chiếc giường gỗ trong phòng mà thôi.

Hắn nhấc toàn bộ đệm chăn trên giường lên, quả nhiên có manh mối.

Hắn bước về phía đầu giường, rõ ràng ván gỗ ở đó có dấu vết bị tháo ra.

Mặc Cửu Diệp đi tới nhấc tấm ván gỗ lên làm lộ ra một cái hố, độ rộng vừa một người.

Dựa vào kinh nghiệm của hắn, nơi này rất có thể là thông đạo nối với bên ngoài. Thông đạo kê sát bên cạnh ván giường, còn có một cái ngăn bí mật nhỏ, lúc này ánh sáng đủ để Mặc Cửu Diệp có thể nhìn thấy rõ mấy bình sứ nhỏ ở bên trong.

Không cần phải nghĩ, những bình sứ nhỏ này chính là các loại độc dược, còn cổ trùng chắc chắn sẽ không có ở đây.

Bởi vì người nuôi cổ sẽ coi cổ trùng như báu vật, cho dù là nuôi nhiều hay ít cũng sẽ mang theo bên người.

Có khoảng mười mấy cái bình sứ nhỏ, Mặc Cửu Diệp tiện tay xé một tấm đệm gói lại những bình sứ nhỏ đó.

Thu dọn xong Mặc Cửu Diệp cũng không liều lĩnh đi vào xem xét, tuy rằng Tư Manh tiên sinh hôn mê nhưng người vẫn còn nằm bên ngoài, một khi bị người ta phát hiện thì hắn sẽ tốn công kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bởi vậy khi hắn đi vào mật đạo nhất định phải dẫn Tư Manh tiên sinh đi cùng, hắn không quan tâm mật đạo này dẫn ra đâu, dù sao hắn cũng không thể cho đối phương có cơ hội chạy trốn.

Tiến vào mật đạo sẽ có rất nhiều nguy hiểm tồn tại, Mặc Cửu Diệp không dám khinh thường.

Quan trọng nhất là Ngũ ca và Lục ca còn đang ở bên ngoài Cửu vương phủ tiếp ứng cho hắn, nếu hắn không quay lại hội hợp với hai vị huynh trưởng đúng giờ, có thể bọn họ sẽ nghĩ hắn đã xảy ra chuyện gì rồi kích động, làm ra những chuyện khác thì bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.

Nghĩ vậy, Mặc Cửu Diệp cầm lấy bút trên bàn viết...

[Ngũ ca, Lục ca, mọi chuyện đều thuận lợi, phát hiện một mật đạo đệ vào trước xem xem, sau đó sẽ để Tiểu Bạch báo vị trí cho các huynh. ]

Viết xong, hắn cuộn thành một cuộn giấy nhỏ rồi lập tức ra ngoài gọi Tiểu Bạch.

Hắn cột tờ giấy vào đùi Tiểu Bạch, khẽ vuốt bộ lông trắng như tuyết của nó.

"Tiểu Bạch, đưa tờ giấy này cho Ngũ ca và Lục ca, sau đó tới đây tìm ta, biết chưa?" Lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp cho Tiểu Bạch truyền tin, nói thật hắn cũng chỉ nói vài câu như vậy thôi, chứ hắn không chắc Tiểu Bạch có hiểu hay không.

====================================================================================================