Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 638
====================================================================================================
Phải nói là đầu óc của Tư Manh tiên sinh phản ứng thật nhanh nhẹn, vì an toàn của bản thân, ông ta tình nguyện vứt bỏ Tiểu cổ quý giá như vậy.
Biết là Tiểu cổ kia do ông ta dùng thủ đoạn đặc biệt nuôi dưỡng, từ nhỏ đã cho nó ăn các loại thuốc độc, dùng cách này lợi dụng trùng cổ khống chế dược nhân.
Sau khi hành động, Tư Manh tiên sinh lộ ra vẻ đau đớn.
Không còn cách nào, nửa năm gần đây ông ta cảm thấy việc gì cũng không thuận lợi, người phái đi tìm Ngũ lang Mặc gia đến giờ vẫn chưa về.
Người đi về hướng Tây Bắc điều tra Mặc Cửu Diệp cũng không gửi tin tức gì.
Tháng bảy năm sau là hạn chót để ông ta báo thù cho Manh Nhi, bây giờ nhà họ Mặc còn nhiều con trai phiêu bạt bên ngoài như vậy, hôm nay lại mất đi một Mặc Cẩm Niên.
Nhất thời, tâm trạng của Tư Manh tiên sinh trùng xuống, ông ta thầm thề rằng, nhất định phải tăng số người lên, lần này phải đạt được mục đích.
Trước mắt ông ta không thể tiếp tục ở lại Nam Cương, chỉ có đi tới Đại Thuận mới tạm an toàn.
Sau khi đau đớn cho Mẫu cổ vào trong bình sứ, Tư Manh tiên sinh nhanh chóng chạy về hướng Đại Thuận.
Phải nói rằng sự quyết đoán và tàn nhẫn của Tư Manh tiên sinh đã tạm thời bảo vệ tính mạng của ông ta...
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhanh đuổi theo Tiểu cổ vào rừng cây.
Tiểu cổ vốn bay nhanh đuổi theo Mẫu cổ bỗng nhiên dừng lại, đ.â.m sầm vào gốc cây lớn.
"Không xong rồi, Tiểu cổ muốn tự sát." Mặc Cửu Diệp thấy sự khác thường, vội vàng hét lên.
Tiếc là động tác của hắn vẫn chậm một bước, cơ thể của Tiểu cổ hung hăng đ.â.m vào thân cây lớn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tình huống như vậy, hắn và Hách Tri Nhiễm cũng không lạ gì.
Hai người cũng không phải chưa từng đọc qua sách nuôi cổ.
Hai người kết luận người áo trắng vừa gặp trên đường chính là kẻ nuôi cổ.
Ông ta lo lắng sẽ bị Tiểu cổ tìm ra tung tích, nên chọn cách làm cho Mẫu cổ tự sát, như vậy rất khó để tìm được ông ta.
Mặc Cửu Diệp nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Thật gian xảo."
Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy đáng tiếc, vất vả lắm mới có chút manh mối mới, lại bị đứt như thế, sau này muốn tìm người giữ Mẫu cổ, không khác gì mò kim đáy bể.
Việc đã xảy ra đương nhiên do nàng và Mặc Cửu Diệp không suy nghĩ chu đáo mới dẫn đến như vậy.
"Manh mối này đã đứt, ta nghĩ ông ta có thể ở trong mật thất của Hoàng đế Nam Cương, nhất định là Hoàng đế Nam Cương biết rõ thân phận của ông ta. Trước khi trời sáng, hãy thử tra hỏi Hoàng đế Nam Cương, ít nhất cũng coi như có thu hoạch."
Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Tuy Tiểu cổ đã đ.â.m vào thân cây tự sát, Hách Tri Nhiễm cũng không định bỏ qua cái xác của nó.
Sau này, dược nhân ở đây có thể dùng nó điều chế thuốc giải độc.
Vì thế, nàng cầm lấy cái chai trong tay Mặc Cửu Diệp bỏ Tiểu cổ vào.
Hai người quay lại theo đường cũ, trở về hoàng cung Nam Cương.
Mặc Cửu Diệp theo nàng đi thẳng đến cung điện của Hoàng đế Nam Cương.
Bên ngoài tẩm cung, lính gác canh phòng nghiêm ngặt, nhưng tất cả đều không làm khó được Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Hai người xử lý lính canh bên ngoài, rồi cùng nhau tiến vào tẩm cung của Hoàng đế Nam Cương.
Có lẽ do vài ngày gần đây Nam Cương xảy ra nhiều chuyện, Hoàng đế Nam Cương không màng việc sủng hạnh phi tần, chỉ có mình hắn nằm trên chiếc giường lớn.
Mặc Cửu Diệp căm hận Hoàng đế Nam Cương từ trong thâm tâm, nếu không phải do hắn khởi xướng việc tấn công Đại Thuận, đàn ông của Mặc gia cũng sẽ không lâm vào cảnh loạn lạc.
Biết là Tiểu cổ kia do ông ta dùng thủ đoạn đặc biệt nuôi dưỡng, từ nhỏ đã cho nó ăn các loại thuốc độc, dùng cách này lợi dụng trùng cổ khống chế dược nhân.
Sau khi hành động, Tư Manh tiên sinh lộ ra vẻ đau đớn.
Không còn cách nào, nửa năm gần đây ông ta cảm thấy việc gì cũng không thuận lợi, người phái đi tìm Ngũ lang Mặc gia đến giờ vẫn chưa về.
Người đi về hướng Tây Bắc điều tra Mặc Cửu Diệp cũng không gửi tin tức gì.
Tháng bảy năm sau là hạn chót để ông ta báo thù cho Manh Nhi, bây giờ nhà họ Mặc còn nhiều con trai phiêu bạt bên ngoài như vậy, hôm nay lại mất đi một Mặc Cẩm Niên.
Nhất thời, tâm trạng của Tư Manh tiên sinh trùng xuống, ông ta thầm thề rằng, nhất định phải tăng số người lên, lần này phải đạt được mục đích.
Trước mắt ông ta không thể tiếp tục ở lại Nam Cương, chỉ có đi tới Đại Thuận mới tạm an toàn.
Sau khi đau đớn cho Mẫu cổ vào trong bình sứ, Tư Manh tiên sinh nhanh chóng chạy về hướng Đại Thuận.
Phải nói rằng sự quyết đoán và tàn nhẫn của Tư Manh tiên sinh đã tạm thời bảo vệ tính mạng của ông ta...
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhanh đuổi theo Tiểu cổ vào rừng cây.
Tiểu cổ vốn bay nhanh đuổi theo Mẫu cổ bỗng nhiên dừng lại, đ.â.m sầm vào gốc cây lớn.
"Không xong rồi, Tiểu cổ muốn tự sát." Mặc Cửu Diệp thấy sự khác thường, vội vàng hét lên.
Tiếc là động tác của hắn vẫn chậm một bước, cơ thể của Tiểu cổ hung hăng đ.â.m vào thân cây lớn, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tình huống như vậy, hắn và Hách Tri Nhiễm cũng không lạ gì.
Hai người cũng không phải chưa từng đọc qua sách nuôi cổ.
Hai người kết luận người áo trắng vừa gặp trên đường chính là kẻ nuôi cổ.
Ông ta lo lắng sẽ bị Tiểu cổ tìm ra tung tích, nên chọn cách làm cho Mẫu cổ tự sát, như vậy rất khó để tìm được ông ta.
Mặc Cửu Diệp nắm chặt tay, nghiến răng nói: "Thật gian xảo."
Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy đáng tiếc, vất vả lắm mới có chút manh mối mới, lại bị đứt như thế, sau này muốn tìm người giữ Mẫu cổ, không khác gì mò kim đáy bể.
Việc đã xảy ra đương nhiên do nàng và Mặc Cửu Diệp không suy nghĩ chu đáo mới dẫn đến như vậy.
"Manh mối này đã đứt, ta nghĩ ông ta có thể ở trong mật thất của Hoàng đế Nam Cương, nhất định là Hoàng đế Nam Cương biết rõ thân phận của ông ta. Trước khi trời sáng, hãy thử tra hỏi Hoàng đế Nam Cương, ít nhất cũng coi như có thu hoạch."
Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Tuy Tiểu cổ đã đ.â.m vào thân cây tự sát, Hách Tri Nhiễm cũng không định bỏ qua cái xác của nó.
Sau này, dược nhân ở đây có thể dùng nó điều chế thuốc giải độc.
Vì thế, nàng cầm lấy cái chai trong tay Mặc Cửu Diệp bỏ Tiểu cổ vào.
Hai người quay lại theo đường cũ, trở về hoàng cung Nam Cương.
Mặc Cửu Diệp theo nàng đi thẳng đến cung điện của Hoàng đế Nam Cương.
Bên ngoài tẩm cung, lính gác canh phòng nghiêm ngặt, nhưng tất cả đều không làm khó được Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.
Hai người xử lý lính canh bên ngoài, rồi cùng nhau tiến vào tẩm cung của Hoàng đế Nam Cương.
Có lẽ do vài ngày gần đây Nam Cương xảy ra nhiều chuyện, Hoàng đế Nam Cương không màng việc sủng hạnh phi tần, chỉ có mình hắn nằm trên chiếc giường lớn.
Mặc Cửu Diệp căm hận Hoàng đế Nam Cương từ trong thâm tâm, nếu không phải do hắn khởi xướng việc tấn công Đại Thuận, đàn ông của Mặc gia cũng sẽ không lâm vào cảnh loạn lạc.
====================================================================================================