Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 597

====================================================================================================
Bây giờ Mặc Tu Yên mới nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của Cửu đệ, dù có cải trang như thế nào, thì gương mặt của Cửu đệ vẫn giống như cũ.

Biết đây là Cửu đệ nhà mình, Mặc Tu Yên mới yên tâm ăn một ngụm cháo mà hắn đút.

Cháo gạo được ninh nhừ, đang còn ấm, vừa mới nuốt xuống bụng, thì nam nhân vẫn luôn kiên cường lại chảy nước mắt.

Nam nhân của Mặc gia vừa nghiêm khắc lại kiên cường, đây là lần đầu tiên Mặc Cửu Diệp nhìn thấy huynh trưởng rơi nước mắt, nên trong lòng của hắn cũng rất khó chịu.

"Tứ ca, sẽ tốt lên thôi, nếu như nương với tứ tẩu biết tin tứ ca còn sống, chắc chắn Sẽ vui vẻ."

Mặc Tu Yên đau lòng: "Bây giờ huynh cũng đã tàn phế rồi, nếu quay về cũng sẽ liên lụy người ở trong phủ, huynh c.h.ế.t sớm một chút sẽ tốt hơn."

"Tứ ca, huynh đừng có nghĩ như thế, huynh tin tưởng vào Nhiễm Nhiễm đi, nàng ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho huynh."

Mặc Cửu Diệp không muốn nghe những lời nói này của tứ ca.

Mặc Tu Yên biết cửu đệ đang đau lòng thay cho mình, nên hắn ta cố gắng nở một nụ cười.

"Đều nghe theo cửu đệ."

Dù sao trước khi chết, cũng nên đi gặp tất cả mọi người trong phủ một lần.

Chỉ tiếc là cả đời này hắn ta không thể tận hiếu với mẫu thân, và không thể làm phu thê đi hết cuối đời với thê tử của mình.

Mặc Tu Yên chỉ suy nghĩ một chút, hắn ta không muốn để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến Cửu đệ.

Mặc Cửu Diệp cố nén nước mắt, đút từng muỗng cháo cho tứ ca ăn. Lúc này Thuận Tử cũng đã đi mua đồ trở về.

Tiểu tử này rất biết điều, mua một cái nồi sắt xong, còn đi mua thêm lương thực và rau dưa.

Dù sao đây cũng là đồ của Thuận Tử mua về, hắn ta mua món đồ gì bọn họ cũng không quan tâm.

Thuận Tử cất kỹ đồ đạc, rồi đi đến phòng của Mặc Tu Yên, khoa tay múa chân, bảo muốn chăm sóc hắn ta.

Lúc này Mặc Cửu Diệp không có ý định nói chuyện với tứ ca, cũng không muốn rời đi, nên hắn đuổi Thuận Tử đi ra ngoài.

Nhìn Thuận Tử rời đi, Mặc Cửu Diệp liền ngồi xuống bên giường của Mặc Tu Yên.

"Tứ ca, mấy năm nay huynh đã phải trải qua chuyện gì?"

Nghe thấy cửu đệ hỏi mấy năm rời phủ hắn ta đã trải qua chuyện gì, trong mắt của Mặc Tu Yên tràn đầy nỗi đau.

Bây giờ hắn ta còn chưa biết Thuận Vũ Đế đã hạ chỉ xét phủ và lưu đày Mặc gia, nên cứ nghĩ rằng Mặc Cửu Diệp đến biên quan để làm nhiệm vụ, nên mới phát hiện hắn ta ở chỗ này.

Triều Đại Thuận có hoàng tử như thế, giang sơn cũng không giữ được lâu.

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy tứ ca đang bị thương, nhưng vẫn lo lắng cho giang sơn của Đại Thuận, trong lòng hơi đau đớn.

"Tứ ca, Thuận Vũ Đế đã ra chỉ, tống cổ Mặc gia lưu đày đến Tây Bắc."

Mặc Tu Yên nghe thấy như thế, hai mắt mở to, không dám tin những lời cửu đệ nói là sự thật.

"Đệ nói cái gì? Mặc gia bị lưu đày? Vì sao lại bị lưu đày?”

Trước đây Mặc Cửu Diệp cũng không dám tin đây là sự thật.

Nhưng bây giờ nhờ nương tử khai sáng, nên hắn cũng đã hiểu ra.

Bây giờ cũng đã tìm được mấy vị huynh trưởng rồi, hắn cảm thấy quan to hậu lộc cũng không quan trọng bằng việc người một nhà bình an, sống vui vẻ ở bên nhau."

"Tứ ca về sau đệ sẽ giải thích cho huynh hiểu, bây giờ tất cả người trong phủ sống ở Tây Bắc rất tốt, cơ thể của nương cũng rất khỏe mạnh."

"Nhưng đệ vẫn muốn biết mấy năm nay huynh gặp phải chuyện gì?"

Mặc Tu Yên cố gắng tiêu hóa mọi chuyện xảy ra ở trong phủ xong, mới từ từ mở miệng nói chuyện.
====================================================================================================