Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 590

====================================================================================================
“Là bọn ta thả đó.” Hoàng Húc trả lời rất dứt khoát.

“Tại sao?” Hách Tri Nhiễm hỏi.

Hoàng Húc: “Trước Tết, một sư đệ của ta ra ngoài mua vật tư đến giờ vẫn chưa trở lại, bọn ta lo lắng cho sự an toàn của sơn trang, liền thả một bầy rắn ra đó.”

Hách Tri Nhiễm: “Bầy rắn đó là ai điều khiển.”

Hoàng Húc: “Là đại sư huynh của ta.”

Hách Tri Nhiễm: "Đại sư huynh của ngươi là ai?"

Hoàng Húc: “Chính là người đi cùng ta đó."

Hách Tri Nhiễm: "Vậy cóc bảy màu dưới đáy giếng thì sao?"

Hoàng Húc: "Những con đó đều là bảo bối đại sư huynh ta nuôi."

Hách Tri Nhiễm: "Miệng giếng đó là lối vào mật thất của các ngươi sao?"

Hoàng Húc: “Đúng vậy."

Hách Tri Nhiễm: "Trong mật thất bây giờ có bao nhiêu người?"

Hoàng Húc: "Trừ một người bị bọn ta trông giữ ra, còn có ba vị sư đệ của ta ở đó."

Mắt thấy ngữ khí Hoàng Húc trả lời có hơi chậm trễ, Hách Tri Nhiễm liền biết thuật thôi miên của cô sắp hết công hiệu rồi.

Mặc Cửu Diệp cũng nhìn ra đầu mối này, vội vàng tiến lên hỏi: " Người các ngươi trông giữ là ai?”

Hoàng Húc: "Không... không biết, là người sư phụ đưa tới."

Lời này của hắn vừa dứt, cả người cũng tỉnh lại.

Hách Tri Nhiễm thu lại đồng hồ đứng dậy, nhìn về phía Mặc Cửu Diệp: " Chàng còn gì muốn hỏi nữa không?"

Mặc Cửu Diệp lắc đầu: " Hết rồi." Dứt lời, hắn liền một đao kết liễu Hoàng Húc.

Còn về hai t.h.i t.h.ể này, căn bản là không cần phải giấu, bọn họ nếu như đã đến Tư Manh sơn trang rồi, chắc chắn sẽ phải điều tra rõ ràng nơi này, cho dù không có hai t.h.i t.h.ể này, thì vẫn sẽ dẫn tới sự chú ý của người có lòng thôi.

Hách Tri Nhiễm khởi động suy nghĩ một phát, nàng cùng Mặc Cửu Diệp còn có hai cỗ t.h.i t.h.ể kia liền xuất hiện bên ngoài không gian.

Hai cỗ t.h.i t.h.ể thì cứ trực tiếp vứt ở đó, hai người lại lần nữa đi tới bên miệng giếng cạn.

Lần này biết trong giếng cạn không có nguy hiểm gì, Mặc Cửu Diệp vòng tay qua ôm eo Hách Tri Nhiễm liền nhảy xuống dưới.

Sau khi đứng vững dưới đáy giếng, nơi đó quả nhiên có một cánh cửa sắt bị lõm vào trong, Mặc Cửu Diệp vươn tay đẩy cửa sắt ra.

Đập vào mắt chính là một thông đạo nhỏ hẹp chỉ vừa một người đi, hai bên thông đạo này được thắp sáng bởi mấy ngọn đèn dầu mờ ảo.

Mặc Cửu Diệp đi ở phía trước, Hách Tri Nhiễm theo ngay phía sau, đi về phía trước độ khoảng mấy chục mét, phía trước càng lúc càng sáng hơn.

Đồng thời, bọn họ còn ẩn ẩn nghe được như có tiếng người nói chuyện.

"Đại sư huynh bọn họ ra ngoài tuần tra lâu như vậy vẫn chưa về, không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?"

"Chắc không phải đâu, đại sư huynh đã dưỡng ra được bản mệnh cổ rồi, vào thời khắc quan trọng sẽ bảo vệ được tính mạng."

"Nhưng mà bọn họ đi lâu như vậy rồi..."

Lời còn chưa dứt, mấy người đang nói chuyện liền nghe thấy tiếng cửa vang lên.

"Đại sư huynh các huynh sao lại đi lâu như vậy mới về?"

"Đại sư huynh của các ngươi đã đi gặp Diêm Vương rồi." Mặc Cửu Diệp đùa cợt đáp lại một câu. Thanh âm này đối với những người trong mật thất mà nói đều rất xa lạ, mấy người đồng loạt nhìn về phía cửa ra.

Chỉ thấy một nam một nữ đang đứng ở đó, hai tay khoanh trước n.g.ự.c nhìn bọn họ.

Mấy người đồng thời đút tay vào trong ngực, lấy ra các loại cổ trùng của mình, bày ra tư thế phòng bị.

Đồng thời, một người trông có vẻ lớn tuổi hơn một chút mở miệng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không nhanh không chậm đi về phía người kia, cũng không có ý mở miệng trả lời.
====================================================================================================