Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 540
====================================================================================================
Không cần phải nói gì nhiều, Mặc Cửu Diệp cũng biết tức phụ tới gọi hắn về để làm cái gì.
Dưới con mắt của biết bao nhiêu người trong thôn, Mặc Cửu Diệp cũng không tiện sử dụng khinh công, phu thê hai người nắm tay nhau nhanh chóng chạy về nhà.
Về tới phòng, bất luận người khác nghi ngờ lý do tại sao không để bọn họ ở lại, Mặc Cửu Diệp vẫn như cũ không phân trần mà đuổi mọi người ra ngoài.
Hắn đóng cửa phòng lại, nhìn về phía Hách Tri Nhiễm gật nhẹ đầu một cái.
Hách Tri Nhiễm mang theo Mặc Trọng Viễn tiến vào không gian, nhanh chóng kiểm tra một lượt, nàng một mặt vui sướng xuất hiện trong phòng.
Mặc Cửu Diệp nhìn thấy biểu tình của nàng, đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó lập tức nói: "Nhiễm Nhiễm, có phải ngũ ca sắp khôi phục trí nhớ hay không?"
Hách Tri Nhiễm cười nói: "Ta vừa mới làm kiểm tra cho ngũ ca, phát hiện cục m.á.u đông ở trong đầu huynh ấy đã được hấp thụ hết, nếu không có gì bất trờ thì trí nhớ của huynh ấy hẳn là có thể khôi phục lại được."
Mặc Cửu Diệp nghe thấy thế thì mừng rỡ, lập tức chạy ra ngoài nói tin tức tốt này cho người nhà.
Rất nhanh Mặc lão phu nhân đã dẫn theo một đám nữ quyến cùng hắn trở lại trong phòng.
Mặc lão phu nhân giữ chặt lấy cánh tay của Hách Tri Nhiễm, kích động hỏi: "Ngũ ca của con thật sự sắp khôi phục trí nhớ sao?"
Hách Tri Nhiễm nắm lấy tay của lão phu nhân: "Nương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lúc ngũ ca tỉnh lại có thể khôi phục được trí nhớ."
Ngũ tẩu đứng cạnh Mặc lão phu nhân nghe được tình huống hiện giờ của phu quân, nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống như mưa. "Phu quân huynh ấy rốt cục cũng khỏe lại rồi, như vậy có phải là nói sau này huynh ấy sẽ không còn cảm giác xa lạ như lúc vừa quen biết với ta nữa có phải hay không?"
Nghĩ tới những việc này, ngũ tẩu liền mang một bụng ủy khuất.
Rõ ràng phu quân của chính mình còn sống, nhưng hai người vẫn luôn dùng cách thức tương kính như tân mà ở chung với nhau, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nhiệt tình như lúc trước của phu quân.
Đối mặt với gương mặt quen thuộc như trước kia, nhưng lại không có cảm giác keo sơn như lúc trước, điều này khiến trong lòng ngũ tẩu cảm thấy vắng vẻ.
Nếu không phải biết phu quân nhà mình vì mất trí nhớ mới trở nên lãnh đạm như vậy, ngũ tẩu cũng hoài nghi có phải hắn ta đã thay lòng đổi dạ hay không.
Lần này thì tốt rồi, cửu đệ muội nói sau khi phu quân tỉnh lại sẽ khôi phục trí nhớ, nàng rốt cục có thể cùng phu quân tương cứu trong lúc hoạn nạn, về sau bọn họ cố gắng nhiều hơn, sinh thêm một nhi một nữ, đời này như vậy là đủ rồi.
Tuy nói đã kiểm tra ra được cục m.á.u đông trong đầu ngũ ca đã được hấp thụ toàn bộ, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn như cũ không dám thả lỏng quá mức.
Nàng thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào ngũ ca đang nhắm nghiền hai mắt ở trên giường, chỉ hi vọng sau khi ngũ ca tỉnh lại, hết thảy đều có thể phát triển theo phương hướng mà nàng đã dự đoán.
Qua tầm nửa canh giờ, Mặc Trọng Viễn rốt cục cũng mở mắt.
Có điều thứ hiện lên không phải là vẻ mặt kinh hỉ mà mọi người chờ đợi, mà là biểu tình vô cùng thống khổ của Mặc Trọng Viễn.
Mặc lão phu nhân không rõ, liền tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Trọng Viễn, con không thoải mái ở đâu sao?"
Ánh mắt của Mặc Trọng Viễn giờ phút này đang bay xa, căn bản không đáp lại câu hỏi của mẫu thân, toàn bộ ý thức của hắn ta lúc này đang đắm chìm trong đau khổ.
Nhớ lúc đó, hắn ta dẫn người truy đuổi tàn binh ở Nam Cương, lại đi nhầm vào một cái sơn cốc bí mật.
Dưới con mắt của biết bao nhiêu người trong thôn, Mặc Cửu Diệp cũng không tiện sử dụng khinh công, phu thê hai người nắm tay nhau nhanh chóng chạy về nhà.
Về tới phòng, bất luận người khác nghi ngờ lý do tại sao không để bọn họ ở lại, Mặc Cửu Diệp vẫn như cũ không phân trần mà đuổi mọi người ra ngoài.
Hắn đóng cửa phòng lại, nhìn về phía Hách Tri Nhiễm gật nhẹ đầu một cái.
Hách Tri Nhiễm mang theo Mặc Trọng Viễn tiến vào không gian, nhanh chóng kiểm tra một lượt, nàng một mặt vui sướng xuất hiện trong phòng.
Mặc Cửu Diệp nhìn thấy biểu tình của nàng, đầu tiên là sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó lập tức nói: "Nhiễm Nhiễm, có phải ngũ ca sắp khôi phục trí nhớ hay không?"
Hách Tri Nhiễm cười nói: "Ta vừa mới làm kiểm tra cho ngũ ca, phát hiện cục m.á.u đông ở trong đầu huynh ấy đã được hấp thụ hết, nếu không có gì bất trờ thì trí nhớ của huynh ấy hẳn là có thể khôi phục lại được."
Mặc Cửu Diệp nghe thấy thế thì mừng rỡ, lập tức chạy ra ngoài nói tin tức tốt này cho người nhà.
Rất nhanh Mặc lão phu nhân đã dẫn theo một đám nữ quyến cùng hắn trở lại trong phòng.
Mặc lão phu nhân giữ chặt lấy cánh tay của Hách Tri Nhiễm, kích động hỏi: "Ngũ ca của con thật sự sắp khôi phục trí nhớ sao?"
Hách Tri Nhiễm nắm lấy tay của lão phu nhân: "Nương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lúc ngũ ca tỉnh lại có thể khôi phục được trí nhớ."
Ngũ tẩu đứng cạnh Mặc lão phu nhân nghe được tình huống hiện giờ của phu quân, nước mắt trong nháy mắt liền rơi xuống như mưa. "Phu quân huynh ấy rốt cục cũng khỏe lại rồi, như vậy có phải là nói sau này huynh ấy sẽ không còn cảm giác xa lạ như lúc vừa quen biết với ta nữa có phải hay không?"
Nghĩ tới những việc này, ngũ tẩu liền mang một bụng ủy khuất.
Rõ ràng phu quân của chính mình còn sống, nhưng hai người vẫn luôn dùng cách thức tương kính như tân mà ở chung với nhau, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nhiệt tình như lúc trước của phu quân.
Đối mặt với gương mặt quen thuộc như trước kia, nhưng lại không có cảm giác keo sơn như lúc trước, điều này khiến trong lòng ngũ tẩu cảm thấy vắng vẻ.
Nếu không phải biết phu quân nhà mình vì mất trí nhớ mới trở nên lãnh đạm như vậy, ngũ tẩu cũng hoài nghi có phải hắn ta đã thay lòng đổi dạ hay không.
Lần này thì tốt rồi, cửu đệ muội nói sau khi phu quân tỉnh lại sẽ khôi phục trí nhớ, nàng rốt cục có thể cùng phu quân tương cứu trong lúc hoạn nạn, về sau bọn họ cố gắng nhiều hơn, sinh thêm một nhi một nữ, đời này như vậy là đủ rồi.
Tuy nói đã kiểm tra ra được cục m.á.u đông trong đầu ngũ ca đã được hấp thụ toàn bộ, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn như cũ không dám thả lỏng quá mức.
Nàng thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm vào ngũ ca đang nhắm nghiền hai mắt ở trên giường, chỉ hi vọng sau khi ngũ ca tỉnh lại, hết thảy đều có thể phát triển theo phương hướng mà nàng đã dự đoán.
Qua tầm nửa canh giờ, Mặc Trọng Viễn rốt cục cũng mở mắt.
Có điều thứ hiện lên không phải là vẻ mặt kinh hỉ mà mọi người chờ đợi, mà là biểu tình vô cùng thống khổ của Mặc Trọng Viễn.
Mặc lão phu nhân không rõ, liền tiến lên nhẹ giọng hỏi: "Trọng Viễn, con không thoải mái ở đâu sao?"
Ánh mắt của Mặc Trọng Viễn giờ phút này đang bay xa, căn bản không đáp lại câu hỏi của mẫu thân, toàn bộ ý thức của hắn ta lúc này đang đắm chìm trong đau khổ.
Nhớ lúc đó, hắn ta dẫn người truy đuổi tàn binh ở Nam Cương, lại đi nhầm vào một cái sơn cốc bí mật.
====================================================================================================