Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 527
====================================================================================================
Tới lúc chạng vạng, Mặc Cửu Diệp cầm khế đất của đất hoang cùng ngọn núi đã mua hôm nay về nhà.
Vị trí hiện tại, chuyện người Mặc gia mua đất đai ở trong thôn Tây Lĩnh tạm thời xem như kết thúc.
Hách Tri Nhiễm lại cân nhắc tới những mặt khác.
Số đất ruộng tốt mua được ở chỗ Thôi gia tự nhiên không cần phải nói, thời điểm đầu xuân chỉ cần cày bừa đơn giản liền có thể gieo trồng.
Số đất ruộng bị mấy gia tộc kia bỏ hoang, trên đấy chỉ có mọc một ít cỏ dại, chỉ cần làm sạch đống cỏ dại đấy là được rồi.
Thế nhưng số đất hoang chưa từng được khai khẩn kia lại không giống như vậy, bên trong đất hoang chẳng những có cỏ dại mọc thành bụi, hơn nữa còn có rất nhiều đá sỏi lớn nhỏ.
Hách Tri Nhiễm dự định trước hết động tay xử lý sạch sẽ, để tránh thời điểm đầu xuân vào mùa sẽ không mướn được người.
Vì thế vào ngày hôm sau, nàng cùng Mặc Cửu Diệp đã mời hai vị tộc trưởng Triệu, Chu tới, mời bọn họ hỏi thăm tộc nhân một chút, xem bọn họ có bằng lòng đi hỗ trợ khai khẩn đất hoang hay không.
Giá cả đi làm đất hoang cứ tính theo giá thị trường ở đây, một lượng bạc một mẫu.
Mặc dù lúc này đang là mùa đông, thời tiết ở Tây Bắc rét lạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ lạnh giá nhất, việc khai khẩn đất hoang cũng không phải là việc gì khó.
Nghe thấy có tiền công để cầm, tộc nhân của Triệu gia cùng Chu gia chỉ cần không lười đều bằng lòng đi kiếm khoản tiền này.
Dù sao thì tiền công cũng không phải tính theo ngày, làm nhiều được nhiều, tộc nhân của hai nhà nhận được tin tức liền mang theo công cụ chạy tới chỗ đất hoang để lao động.
Chuyện khai khẩn đất hoang ở bên này đã được sắp xếp xong, vấn đề đồ ăn để nuôi dưỡng mấy con thỏ ở trong nhà cũng cần được giải quyết.
Đúng lúc tới ngày ước định gặp mặt cùng Nam Thụy, Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm phải tới Doãn thành từ sớm.
Hai người đầu tiên là tới Đường gia xem thử tình huống của Đường Minh Hân, tiểu cô nương hiện giờ ngoài những đốt phát ban trên người còn chưa lặn, tình trạng bệnh ở những mặt khác đều đã chuyển biến tốt, Hách Tri Nhiễm lại để lại một chút thuốc bôi mờ sẹo cho nàng ấy rồi mới cùng Mặc Cửu Diệp rời đi.
Hai người dạo tới dạo lui ở trong thành, sau đó liền tìm được một phòng ốc bị bỏ hoang.
Hách Tri Nhiễm lấy cà rốt cùng bắp cải trắng được sản xuất ở không gian ra chất đống ở chỗ kia, Mặc Cửu Diệp lại đi mướn một chiếc xe bò vận chuyển chúng về thôn Tây Lĩnh.
Thấy thời gian cũng đã đến lúc, hai người mới đúng hẹn đi tới gặp mặt Nam Thụy.
Nam Thụy tương đối coi trọng chuyện này, ngồi đợi ở nơi này trước một canh giờ, nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, hắn ta liền nóng lòng hỏi: "Thế nào rồi, có thể liên hệ được với vị cao nhân kia không?"
Mặc Cửu Diệp cũng không trả lời ngay lập tức, mà là lôi kéo Hách Tri Nhiễm trực tiếp đi vào phòng bao rồi ngồi xuống ổn định, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
"Vận khí tốt, liên hệ được với cao nhân đấy rồi, nhưng gần đây cao nhân đấy phải bế quan, nghe nói khoảng chừng ba tháng, muốn mời hắn ta giúp đỡ giải cổ cũng chỉ có thể chờ tới ba tháng sau."
Đây là thời gian mà Mặc Cửu Diệp đã thương lượng với Hách Tri Nhiễm.
Nguyên nhân một mặt là vì sắp sang năm mới, đến lúc đó tam ca ra ngoài nghe ngóng tin tức sẽ trở về, còn không biết bọn họ có động tác tiếp theo hay không, bởi vậy bọn họ phải dành ra cho mình đủ thời gian để làm việc. Mặc khác chính là quãng đường từ Tây Bắc tới kinh thành cũng không phải là gần, bọn họ đi bộ lưu đày, mặc dù trên đường thuận lợi mỗi ngày đều có thể di chuyển, nhưng ít nhất cũng phải đi tận ba tháng.
Vị trí hiện tại, chuyện người Mặc gia mua đất đai ở trong thôn Tây Lĩnh tạm thời xem như kết thúc.
Hách Tri Nhiễm lại cân nhắc tới những mặt khác.
Số đất ruộng tốt mua được ở chỗ Thôi gia tự nhiên không cần phải nói, thời điểm đầu xuân chỉ cần cày bừa đơn giản liền có thể gieo trồng.
Số đất ruộng bị mấy gia tộc kia bỏ hoang, trên đấy chỉ có mọc một ít cỏ dại, chỉ cần làm sạch đống cỏ dại đấy là được rồi.
Thế nhưng số đất hoang chưa từng được khai khẩn kia lại không giống như vậy, bên trong đất hoang chẳng những có cỏ dại mọc thành bụi, hơn nữa còn có rất nhiều đá sỏi lớn nhỏ.
Hách Tri Nhiễm dự định trước hết động tay xử lý sạch sẽ, để tránh thời điểm đầu xuân vào mùa sẽ không mướn được người.
Vì thế vào ngày hôm sau, nàng cùng Mặc Cửu Diệp đã mời hai vị tộc trưởng Triệu, Chu tới, mời bọn họ hỏi thăm tộc nhân một chút, xem bọn họ có bằng lòng đi hỗ trợ khai khẩn đất hoang hay không.
Giá cả đi làm đất hoang cứ tính theo giá thị trường ở đây, một lượng bạc một mẫu.
Mặc dù lúc này đang là mùa đông, thời tiết ở Tây Bắc rét lạnh, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ lạnh giá nhất, việc khai khẩn đất hoang cũng không phải là việc gì khó.
Nghe thấy có tiền công để cầm, tộc nhân của Triệu gia cùng Chu gia chỉ cần không lười đều bằng lòng đi kiếm khoản tiền này.
Dù sao thì tiền công cũng không phải tính theo ngày, làm nhiều được nhiều, tộc nhân của hai nhà nhận được tin tức liền mang theo công cụ chạy tới chỗ đất hoang để lao động.
Chuyện khai khẩn đất hoang ở bên này đã được sắp xếp xong, vấn đề đồ ăn để nuôi dưỡng mấy con thỏ ở trong nhà cũng cần được giải quyết.
Đúng lúc tới ngày ước định gặp mặt cùng Nam Thụy, Mặc Cửu Diệp cùng Hách Tri Nhiễm phải tới Doãn thành từ sớm.
Hai người đầu tiên là tới Đường gia xem thử tình huống của Đường Minh Hân, tiểu cô nương hiện giờ ngoài những đốt phát ban trên người còn chưa lặn, tình trạng bệnh ở những mặt khác đều đã chuyển biến tốt, Hách Tri Nhiễm lại để lại một chút thuốc bôi mờ sẹo cho nàng ấy rồi mới cùng Mặc Cửu Diệp rời đi.
Hai người dạo tới dạo lui ở trong thành, sau đó liền tìm được một phòng ốc bị bỏ hoang.
Hách Tri Nhiễm lấy cà rốt cùng bắp cải trắng được sản xuất ở không gian ra chất đống ở chỗ kia, Mặc Cửu Diệp lại đi mướn một chiếc xe bò vận chuyển chúng về thôn Tây Lĩnh.
Thấy thời gian cũng đã đến lúc, hai người mới đúng hẹn đi tới gặp mặt Nam Thụy.
Nam Thụy tương đối coi trọng chuyện này, ngồi đợi ở nơi này trước một canh giờ, nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, hắn ta liền nóng lòng hỏi: "Thế nào rồi, có thể liên hệ được với vị cao nhân kia không?"
Mặc Cửu Diệp cũng không trả lời ngay lập tức, mà là lôi kéo Hách Tri Nhiễm trực tiếp đi vào phòng bao rồi ngồi xuống ổn định, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
"Vận khí tốt, liên hệ được với cao nhân đấy rồi, nhưng gần đây cao nhân đấy phải bế quan, nghe nói khoảng chừng ba tháng, muốn mời hắn ta giúp đỡ giải cổ cũng chỉ có thể chờ tới ba tháng sau."
Đây là thời gian mà Mặc Cửu Diệp đã thương lượng với Hách Tri Nhiễm.
Nguyên nhân một mặt là vì sắp sang năm mới, đến lúc đó tam ca ra ngoài nghe ngóng tin tức sẽ trở về, còn không biết bọn họ có động tác tiếp theo hay không, bởi vậy bọn họ phải dành ra cho mình đủ thời gian để làm việc. Mặc khác chính là quãng đường từ Tây Bắc tới kinh thành cũng không phải là gần, bọn họ đi bộ lưu đày, mặc dù trên đường thuận lợi mỗi ngày đều có thể di chuyển, nhưng ít nhất cũng phải đi tận ba tháng.
====================================================================================================