Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 516
====================================================================================================
"Người nọ lấy ra một bình sứ màu trắng, nói cho ta biết, đấy chính là cổ mẫu khống chế mẫu phi của ta, mẫu phi của ta sống hay chết, quyền quyết định toàn bộ nằm trong tay ta.
Ta hỏi hắn ta muốn ta làm cái gì, người thần bí nói, phàm là chuyện gì hắn ta muốn ta làm, ta đều phải nghe theo, nếu không hắn ta sẽ bóp c.h.ế.t con cổ mẫu kia.
Vì để bảo vệ tính mạng của mẫu phi, ta chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, sau đó lại nghĩ cách giải cổ giúp mẫu phi của ta."
Nghe đến đó, trong lòng ba người hiện lên vô số nghi vấn.
Mặc Cửu Diệp dò hỏi: "Hắn ta đã bắt ngươi làm những gì?"
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Nam Thụy liền hiện lên vẻ áy náy.
"Hắn ta để ta lôi kéo sức mạnh của binh quyền, đối với phương diện chia bè kéo cánh ta không được giỏi lắm, nghe được phòng ngoài của Hà Chí Viễn vừa sinh cho hắn một nữ nhị, liền đánh chủ ý tới nơi đó..."
Lời này hoàn toàn chứng thật những lời mà Hà Chí Viễn đã nói lúc trước, người đứng sau màn của hết thảy những chuyện này quả nhiên là Nam Thụy
"Quả thật là ngươi để cho Hà Chí Viễn giam giữ lương thảo của tướng sĩ ở biên quan sao?"
Nam Thụy thấy hai huynh đệ Mặc gia như hổ rình mồi nhìn mình chằm chặp, nhất thời liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nhưng nếu hắn ta đã lựa chọn tới nơi này, cũng đã suy xét tới hậu quả rồi, bởi vậy hắn cũng không tính toán trốn tránh trách nhiệm của bản thân.
"Là ta sai hắn ta làm như vậy."
Mặc Sơ Hàn nghe thấy thế vỗ án đứng lên. "Nam Thụy, ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia của triều Đại Thuận, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này?"
Vốn tưởng rằng đối diện với sự vô lễ của Mặc Sơ Hàn, Nam Thụy sẽ gọi người tiến vào, ai ngờ hắn ta lại không làm như thế, mà là giải thích nói:
"Ngoài mặt thì ta cho Hà Chí Viễn giữ lương thảo lại, nhưng sau lưng lại lặng lẽ tiết lộ tin tức cho Nam Kì, ta biết nếu Mặc gia có chuyện hắn ta nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc."
Tính tình của Mặc Sơ Hàn vốn là có hơi vội vàng xúc động, cho dù Nam Thụy đã giải thích như thế, sắc mặt của hắn ta vẫn không tốt như cũ.
"Nếu đã như vậy, cũng không thể tiêu trừ đi tội của ngươi."
"Ta quả thực có tội, chờ ta tìm được người giải cổ cho mẫu phi, tâm nguyện của ta đã xong, tới thời điểm kia, ta sẽ nhận sự xử lý của huynh đệ các ngươi." Nam Thụy thành khẩn nói.
Mặc Sơ Hàn hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Ngươi đường đường là vương gia của triều Đại Thuận, chúng thảo dân như bọn ta làm gì có tư cách xử trí ngươi cơ chứ?"
Mặc Cửu Diệp còn có rất nhiều chuyện muốn tìm hiểu, vươn tay kéo bát ca một chút, ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh lại.
Thấy bát ca ngồi xuống không mở miệng nữa, Mặc Cửu Diệp mới dò hỏi:
"Vậy chuyện cổ con rối trên người của bát ta lại là chuyện thế nào?"
Nói tới cổ con rối trên người Mặc Sơ Hàn, Nam Thụy chủ động đưa bình sứ tới trước mặt của hai huynh đệ.
"Vì để giúp mẫu phi giải cổ, ta âm thầm tìm kiếm rất nhiều thư sách có liên quan tới việc nuôi cổ, bởi vậy đối với phương diện cổ thuật cũng có ít nhiều hiểu biết.
Có một ngày người thần bí kia phái người tới đưa tin cho ta, người tới là một hắc y che mặt, ánh mắt lại dại ra không có chút ánh sáng, ta liếc mắt liền nhận ra người kia đã trúng cổ con rối rồi.
Có lẽ vì ý chí của hắc y kia quá kiên định, sau khi giao thư cho ra rõ ràng phải lập tức rời đi, thế nhưng ai biết được hắn ta lại cứ đi đi lại lại làm phiền trước mặt ta.
Ta hỏi hắn ta muốn ta làm cái gì, người thần bí nói, phàm là chuyện gì hắn ta muốn ta làm, ta đều phải nghe theo, nếu không hắn ta sẽ bóp c.h.ế.t con cổ mẫu kia.
Vì để bảo vệ tính mạng của mẫu phi, ta chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, sau đó lại nghĩ cách giải cổ giúp mẫu phi của ta."
Nghe đến đó, trong lòng ba người hiện lên vô số nghi vấn.
Mặc Cửu Diệp dò hỏi: "Hắn ta đã bắt ngươi làm những gì?"
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Nam Thụy liền hiện lên vẻ áy náy.
"Hắn ta để ta lôi kéo sức mạnh của binh quyền, đối với phương diện chia bè kéo cánh ta không được giỏi lắm, nghe được phòng ngoài của Hà Chí Viễn vừa sinh cho hắn một nữ nhị, liền đánh chủ ý tới nơi đó..."
Lời này hoàn toàn chứng thật những lời mà Hà Chí Viễn đã nói lúc trước, người đứng sau màn của hết thảy những chuyện này quả nhiên là Nam Thụy
"Quả thật là ngươi để cho Hà Chí Viễn giam giữ lương thảo của tướng sĩ ở biên quan sao?"
Nam Thụy thấy hai huynh đệ Mặc gia như hổ rình mồi nhìn mình chằm chặp, nhất thời liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Nhưng nếu hắn ta đã lựa chọn tới nơi này, cũng đã suy xét tới hậu quả rồi, bởi vậy hắn cũng không tính toán trốn tránh trách nhiệm của bản thân.
"Là ta sai hắn ta làm như vậy."
Mặc Sơ Hàn nghe thấy thế vỗ án đứng lên. "Nam Thụy, ngươi tốt xấu gì cũng là Vương gia của triều Đại Thuận, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện này?"
Vốn tưởng rằng đối diện với sự vô lễ của Mặc Sơ Hàn, Nam Thụy sẽ gọi người tiến vào, ai ngờ hắn ta lại không làm như thế, mà là giải thích nói:
"Ngoài mặt thì ta cho Hà Chí Viễn giữ lương thảo lại, nhưng sau lưng lại lặng lẽ tiết lộ tin tức cho Nam Kì, ta biết nếu Mặc gia có chuyện hắn ta nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc."
Tính tình của Mặc Sơ Hàn vốn là có hơi vội vàng xúc động, cho dù Nam Thụy đã giải thích như thế, sắc mặt của hắn ta vẫn không tốt như cũ.
"Nếu đã như vậy, cũng không thể tiêu trừ đi tội của ngươi."
"Ta quả thực có tội, chờ ta tìm được người giải cổ cho mẫu phi, tâm nguyện của ta đã xong, tới thời điểm kia, ta sẽ nhận sự xử lý của huynh đệ các ngươi." Nam Thụy thành khẩn nói.
Mặc Sơ Hàn hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Ngươi đường đường là vương gia của triều Đại Thuận, chúng thảo dân như bọn ta làm gì có tư cách xử trí ngươi cơ chứ?"
Mặc Cửu Diệp còn có rất nhiều chuyện muốn tìm hiểu, vươn tay kéo bát ca một chút, ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh lại.
Thấy bát ca ngồi xuống không mở miệng nữa, Mặc Cửu Diệp mới dò hỏi:
"Vậy chuyện cổ con rối trên người của bát ta lại là chuyện thế nào?"
Nói tới cổ con rối trên người Mặc Sơ Hàn, Nam Thụy chủ động đưa bình sứ tới trước mặt của hai huynh đệ.
"Vì để giúp mẫu phi giải cổ, ta âm thầm tìm kiếm rất nhiều thư sách có liên quan tới việc nuôi cổ, bởi vậy đối với phương diện cổ thuật cũng có ít nhiều hiểu biết.
Có một ngày người thần bí kia phái người tới đưa tin cho ta, người tới là một hắc y che mặt, ánh mắt lại dại ra không có chút ánh sáng, ta liếc mắt liền nhận ra người kia đã trúng cổ con rối rồi.
Có lẽ vì ý chí của hắc y kia quá kiên định, sau khi giao thư cho ra rõ ràng phải lập tức rời đi, thế nhưng ai biết được hắn ta lại cứ đi đi lại lại làm phiền trước mặt ta.
====================================================================================================