Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 500
====================================================================================================
Sản nghiệp mua về cơ bản đã được kiểm tra xong, mọi người bắt đầu thu xếp quay trở về.
Vừa vào thôn, lại có động tĩnh từ Thôi gia.
Vì lý do này, mọi người đều không ai quay về nhà, mà điều đi theo nguồn phát ra âm thanh.
Hách Tri Nhiễm đoán rằng vụ án của Thôi gia có thể có một số manh mối.
Nhưng điều không ngờ tới là hôm nay Mạnh Hoài Ninh đã đích thân tới.
Mạnh Hoài Ninh liếc mắt thấy Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang đi từ trong thôn tới, hắn ta rất tự giác tiến tới chào hỏi hai người họ.
"Mặc Cửu ca, Cửu tẩu."
Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước: "Sao hôm nay Mạnh huynh đệ lại đích thân tới đây vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện của Thôi gia à?"
Mạnh Hoài Ninh gật đầu: "Mấy ngày qua, chúng tôi đã ngày đêm tra xét và xử lý vụ án của Thôi gia, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ rồi.
Bởi vì có quá nhiều vấn đề liên quan đến việc bồi thường, Sở quan sư gia chỉ là một người làm công kiếm sống, không thể giúp được gì nên ta đành phải tự mình đi một chuyến."
Nói xong, Mạnh Hoài Ninh quay người ra lệnh cho quan sai tập hợp tất cả người nhà Thôi gia lại một chỗ.
Hiện tại, hiệu suất làm việc của các quan sai rất hiệu quả, chưa đầy năm phút, toàn bộ người nhà Thôi gia đã được triệu tập lại và đưa đến trước mặt Mạnh Hoài Ninh.
Mạnh Hoài Ninh kiểm tra một lượt, rồi ra lệnh: "Mạnh An, người nhà Thôi gia đều đã đến đủ rồi, đọc đi!"
Mạnh An lấy từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy dày, đứng trước mặt người nhà Thôi gia và đọc. " Tộc trưởng Thôi gia Thôi Phú Quý, lý chính của thôn Tây Lĩnh, đã lợi dụng mối quan hệ của chất tử Thôi Văn để chiếm đoạt hai mươi lăm mẫu đất màu mỡ của hai nhà Triệu gia và Chu gia, chèn ép và bóc lột người nhà hai gia tộc phải làm lao động không công cho mình, đồng thời còn dung túng cho tộc nhân của mình sử dụng vũ lực với bọn họ.
Bây giờ, chứng cứ đã vô cùng rõ ràng. Huyện lệnh đại nhân xét thấy tuổi tác của ngươi đã cao, miễn cho ngươi hình phạt năm mươi gậy. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ bị giam vào đại lao mười năm..."
Mạnh An vừa nói xong, người nhà Thôi gia liền bắt đầu kêu khóc thảm thiết.
"Đại nhân, oan uổng quá..."
"Tất cả câm miệng." Cùng với âm thanh của tiếng roi quất vào người, tiếng kêu khóc của người nhà Thôi gia lập tức im bặt.
Thấy xung quanh đã trở nên yên tĩnh, Mạnh An tiếp tục đọc:
"Từ hôm nay, trong vòng ba ngày, Thôi Phú Quý phải bồi thường số tiền thất thoát cho Triệu gia và Chu gia là hai trăm tám mươi lượng bạc."
Còn về việc bồi thường cho những người khác, hắn ta cũng không cần phải đọc ở đây. Nói cách khác, Thôi gia không phải chỉ bồi thường những gì bọn họ vừa nghe được.
Lần này, người nhà Thôi gia đã không thể bình tĩnh được nữa.
Hai trăm tám mươi lượng, bọn họ lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy chứ?
"Đại nhân, cầu xin hãy ngài hãy thương xót cho. Bây giờ ông nhà ta đang ở trong ngục, các nhi tử của ta cũng chưa trở về, trong nhà chỉ còn đám người già yếu và trẻ con, chúng tôi không thể nào bỏ ra được nhiều tiền như vậy..."
Mạnh An cười khẩy, liếc nhìn lão phụ ở đầu hàng đang hét lên, từ giọng điệu của bà ta, có thể chắc chắn bà ta là phu nhân của Thôi Phú Quý.
"Không cần vội, nhi tử của ngươi vẫn phải nộp tiền phạt, đợi ta nói xong các ngươi có thể cùng nhau chuẩn bị." Bà ta nghe vậy, ngay lập tức thở không ra hơi và ngất xỉu.
Mấy người con dâu thấy vậy, vội đỡ bà ta dậy và quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Ninh, vừa khóc vừa cầu xin.
Tuy nhiên, Thôi gia đã phạm tội quá nặng, dù có khóc lóc thảm thương đến đâu cũng không thể tha thứ được.f
Vừa vào thôn, lại có động tĩnh từ Thôi gia.
Vì lý do này, mọi người đều không ai quay về nhà, mà điều đi theo nguồn phát ra âm thanh.
Hách Tri Nhiễm đoán rằng vụ án của Thôi gia có thể có một số manh mối.
Nhưng điều không ngờ tới là hôm nay Mạnh Hoài Ninh đã đích thân tới.
Mạnh Hoài Ninh liếc mắt thấy Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang đi từ trong thôn tới, hắn ta rất tự giác tiến tới chào hỏi hai người họ.
"Mặc Cửu ca, Cửu tẩu."
Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước: "Sao hôm nay Mạnh huynh đệ lại đích thân tới đây vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện của Thôi gia à?"
Mạnh Hoài Ninh gật đầu: "Mấy ngày qua, chúng tôi đã ngày đêm tra xét và xử lý vụ án của Thôi gia, hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ rồi.
Bởi vì có quá nhiều vấn đề liên quan đến việc bồi thường, Sở quan sư gia chỉ là một người làm công kiếm sống, không thể giúp được gì nên ta đành phải tự mình đi một chuyến."
Nói xong, Mạnh Hoài Ninh quay người ra lệnh cho quan sai tập hợp tất cả người nhà Thôi gia lại một chỗ.
Hiện tại, hiệu suất làm việc của các quan sai rất hiệu quả, chưa đầy năm phút, toàn bộ người nhà Thôi gia đã được triệu tập lại và đưa đến trước mặt Mạnh Hoài Ninh.
Mạnh Hoài Ninh kiểm tra một lượt, rồi ra lệnh: "Mạnh An, người nhà Thôi gia đều đã đến đủ rồi, đọc đi!"
Mạnh An lấy từ trong n.g.ự.c ra một xấp giấy dày, đứng trước mặt người nhà Thôi gia và đọc. " Tộc trưởng Thôi gia Thôi Phú Quý, lý chính của thôn Tây Lĩnh, đã lợi dụng mối quan hệ của chất tử Thôi Văn để chiếm đoạt hai mươi lăm mẫu đất màu mỡ của hai nhà Triệu gia và Chu gia, chèn ép và bóc lột người nhà hai gia tộc phải làm lao động không công cho mình, đồng thời còn dung túng cho tộc nhân của mình sử dụng vũ lực với bọn họ.
Bây giờ, chứng cứ đã vô cùng rõ ràng. Huyện lệnh đại nhân xét thấy tuổi tác của ngươi đã cao, miễn cho ngươi hình phạt năm mươi gậy. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ bị giam vào đại lao mười năm..."
Mạnh An vừa nói xong, người nhà Thôi gia liền bắt đầu kêu khóc thảm thiết.
"Đại nhân, oan uổng quá..."
"Tất cả câm miệng." Cùng với âm thanh của tiếng roi quất vào người, tiếng kêu khóc của người nhà Thôi gia lập tức im bặt.
Thấy xung quanh đã trở nên yên tĩnh, Mạnh An tiếp tục đọc:
"Từ hôm nay, trong vòng ba ngày, Thôi Phú Quý phải bồi thường số tiền thất thoát cho Triệu gia và Chu gia là hai trăm tám mươi lượng bạc."
Còn về việc bồi thường cho những người khác, hắn ta cũng không cần phải đọc ở đây. Nói cách khác, Thôi gia không phải chỉ bồi thường những gì bọn họ vừa nghe được.
Lần này, người nhà Thôi gia đã không thể bình tĩnh được nữa.
Hai trăm tám mươi lượng, bọn họ lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy chứ?
"Đại nhân, cầu xin hãy ngài hãy thương xót cho. Bây giờ ông nhà ta đang ở trong ngục, các nhi tử của ta cũng chưa trở về, trong nhà chỉ còn đám người già yếu và trẻ con, chúng tôi không thể nào bỏ ra được nhiều tiền như vậy..."
Mạnh An cười khẩy, liếc nhìn lão phụ ở đầu hàng đang hét lên, từ giọng điệu của bà ta, có thể chắc chắn bà ta là phu nhân của Thôi Phú Quý.
"Không cần vội, nhi tử của ngươi vẫn phải nộp tiền phạt, đợi ta nói xong các ngươi có thể cùng nhau chuẩn bị." Bà ta nghe vậy, ngay lập tức thở không ra hơi và ngất xỉu.
Mấy người con dâu thấy vậy, vội đỡ bà ta dậy và quỳ xuống trước mặt Mạnh Hoài Ninh, vừa khóc vừa cầu xin.
Tuy nhiên, Thôi gia đã phạm tội quá nặng, dù có khóc lóc thảm thương đến đâu cũng không thể tha thứ được.f
====================================================================================================