Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 496

====================================================================================================
Nhìn thấy thê tử còn nằm trên giường đất, Mặc Cửu Diệp nghĩ rằng mình đã thực sự làm nàng bị thương.

"Nhiễm Nhiễm, nàng có thấy khó chịu ở đâu không?"

Nhìn thấy thủ phạm đã làm mình xấu hổ, Hách Tri Nhiễm hung tợn trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay người vào trong, không thèm để ý đến hắn nữa.

Mặc Cửu Diệp cởi giày và leo lên giường, ôm tiểu thê tử vào lòng.

Cơm Nắm dường như đã quen với cách nam nữ chủ nhân tiếp xúc với nhau, nó rất biết điều, bò xuống đất và đi đến một góc khuất để tự khen ngợi chính mình.

"Nhiễm Nhiễm..." Mặc Cửu Diệp ôn nhu gọi tên nàng.

Cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc, Hách Tri Nhiễm tức giận quay người lại, dùng nắm tay nhỏ bé đánh mạnh vào n.g.ự.c hắn.

"Tất cả điều là lỗi của chàng, tại chàng mà ta đã bị các tẩu tẩu chọc ghẹo từ sáng đến giờ."

Mặc Cửu Diệp cũng không tránh khỏi cú đánh của nàng, nhưng hắn lại nhíu mày, nghiêm túc hỏi.

"Sao các tẩu tẩu lại đi trêu chọc nàng?"

Nhìn thấy tên cứng đầu này không hiểu mình nói gì, Hách Tri Nhiễm càng cảm thấy bực bội.

Chuyện như vậy, sao nàng có đủ can đảm để giải thích chứ?

Quên đi, nam nhân kém linh hoạt thế này, đúng là không có cách nào để trò chuyện được mà.

Nàng vốn dĩ không phải là người nhỏ mọn, cũng không bao giờ để bụng một chuyện gì đó.

Hách Tri Nhiễm đẩy hắn ra, ngồi thẳng dậy. "Hôm nay chàng đã đi đâu vậy?”

Nhìn thấy nàng cũng không phải đang thực sự tức giận, Mặc Cửu Diệp thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy.

Hắn lấy ra một xấp giấy từ mua bán đất đai từ trong n.g.ự.c áo và đặt chúng trước mặt Hách Tri Nhiễm.

"Ta đến Sở quan để chuyển nhượng đất và nhà."

Nghe hắn nói đến Sở quan làm thủ tục chuyển nhượng, Hách Tri Nhiễm nghĩ đến việc đầu tiên là phải trả bạc cho những thôn dân kia.

"Chàng lấy bạc ở đâu?"

Mặc Cửu Diệp cười nói: "Sáng nay ta đã lấy một ít từ không gian."

Hách Tri Nhiễm...

Khả năng tính toán của tên gia hỏa này cũng khá đấy chứ, đã biết cách tự mình chi tiêu, tiến bộ hơn nhiều so với người trước đây không có một xu dính túi.

Mọi việc đã được Mặc Cửu Diệp lo liệu xong xuôi, diện tích đất và nhà đều đúng như thỏa thuận với hai vị lý chính ngày hôm trước.

Nàng nhét lại tờ khế đất vào tay Mặc Cửu Diệp.

"Mẫu thân là người đứng đầu trong nhà, những thứ này nên đưa cho người xem qua trước đi. Nếu bà không muốn quản, thì chàng có thể lấy lại sau."

Thực tế, phu thê hai người đều biết, kể từ khi Mặc lão phu nhân bắt đầu bị lưu đày, bà đã ít quản lý công việc trong nhà. Về cơ bản, mọi việc lớn bé trong nhà đều được giao cho Hách Tri Nhiễm xử lý, có thể nói là bà đã hoàn toàn buông bỏ.

Hách Tri Nhiễm làm như vậy là vì muốn tỏ sự tôn trọng đối với trưởng bối.

Mặc Cửu Diệp mỉm cười và cất tờ khế đất đi, định kéo theo Hách Tri Nhiễm đến chỗ của mẫu thân hắn.

Nhưng Hách Tri Nhiễm đã từ chối, dáng đi của nàng như thế này, lúc đi ra ngoài đều sẽ bị các tẩu tẩu trêu chọc. Ngay cả khi không bị trêu chọc, nàng cũng không thể cưỡng lại được ánh mắt của bọn họ.

Mặc Cửu Diệp cũng đoán được có thể tối qua mình quá thô lỗ, đã làm thê tử bị tổn thương nên hắn cũng không ép buộc nàng nữa.

Đúng như Hách Tri Nhiễm đã dự đoán, không lâu sau khi Mặc Cửu Diệp ra ngoài, hắn đã mang tờ khế đất nguyên vẹn trở về.

Cách này cũng tốt, để nó trong một không gian sẽ an toàn hơn bất cứ điều gì.

Ngày hôm đó, Hách Tri Nhiễm đã hoàn toàn suy sụp, không những nàng không rời khỏi phòng, còn vẫn luôn nằm trên giường đất, không muốn làm gì cả.
====================================================================================================