Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 486

====================================================================================================
Sau khi con trai và con dâu ra ngoài, bà đã đến gặp Chu tộc trưởng, với ý định thuê một số tộc nhân tới nhà phụ giúp xây dựng một chuồng cỏ khô.

Không những vậy, bà còn nghĩ ra cách hay để đảm bảo được lợi ích tốt nhất cho cả hai bên.

Cũng giống như cách thức của chủ thầu ở thời hiện đại, bà chịu trách nhiệm chi tiền và lập kế hoạch, còn bên kia chịu trách nhiệm về vật liệu và nhân lực.

Đây là những gì Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đã nhìn thấy khi họ đến hậu viện.

Mặc lão phu nhân và các tẩu tẩu đứng cách đó không xa để quan sát, trong khi các thôn dân thì lần lượt mang cỏ khô và cọc gỗ dày từ bên ngoài tường của viện ném vào trong. Có người ở bên đầu này của hậu viện phụ trách xây dựng một nhà kho bằng gỗ.

Có thể thấy, không chỉ quyết định của Mặc lão phu nhân là sáng suốt, mà cả những thôn dân kia cũng biết cách làm có hiệu quả.

Chuồng cỏ thô được xây dựa vào tường viện, hiện tại đã có hình dáng khá lớn. Với tốc độ này, trước khi trời tối, nó sẽ được hoàn thành.

Đến lúc đó, nàng sẽ mang mấy chú thỏ con và chuồng của chúng sắp xếp gọn gàng vào bên trong chuồng cỏ khô, sau đó sử dụng màn rơm che chắn lại lối vào là mọi việc coi như đã xong.

Ngay khi Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chuẩn bị bước tới chào Mặc lão phu nhân, thính giác nhạy bén của Mặc Cửu Diệp bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh hỗn loạn phát ra ở phía xa.

Âm thanh này không phải báo hiệu mối nguy hiểm đang đến gần, mà dường như là tiếng kêu gào, khóc lóc inh ỏi của người nhà Thôi gia...

Cùng lúc đó, ở bên ngoài viện cũng vang lên tiếng bước chân chạy của người nhà Chu gia. "Nghe nói có một nhóm sai dịch, quan sai tới Thôi gia, chúng ta mau đi xem xem.”

"Mau lên, đến muộn sẽ không chiếm được vị trí tốt đâu."

"Tiếng khóc thảm như vậy, Thôi gia có lẽ sắp gặp rắc rối..."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm liếc nhìn nhau và cùng lúc bước ra bên ngoài viện.

Họ không phải là những người thích hóng chuyện nhà người khác, mà chủ yếu là muốn tìm hiểu thêm vể tình hình của Thôi gia, để có thể nhanh chóng mua lại đất đai và khu vực dưới chân núi của bọn họ.

Khi cả hai đến gần Thôi gia, nơi đó đã thôn dân vây kín xung quanh để hóng chuyện.

Người nhà Thôi gia đang kêu khóc thảm thiết, cầu xin sự tha thứ.

"Quan gia, đó đều là lỗi của Thôi Văn, không liên quan tới ta, người không thể đối xử với ta như vậy được!"

“Quan gia, xin ngài hãy rũ lòng thương mà tha cho ta. Trong nhà ta còn có một lão mẫu thân tám mươi tuổi còn chờ ta báo hiếu."

"Quan gia, van xin ngài, hãy tha lỗi cho ta lần này..."

Quan sai tức giận, liên tục vung roi vào người nhà Thôi gia.

"Câm miệng hết cho ta, bây giờ biết cầu xin rồi sao? Tại sao lúc ngươi làm chuyện xấu lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?"

Từng ngọn roi cứ liên tục quất vào cơ thể của hơn chục người nhà Thôi gia, khiến tiếng kêu la khóc lóc lại lần nữa nổi lên.

Cảnh tượng này quả thực là một niềm vui đối với tộc nhân của hai nhà Triệu, Chu.

Người nhà Thôi gia đã làm nhiều chuyện ác, cuối cùng cũng đã nhận được quả báo.

Vốn tưởng rằng chỉ bắt giữ vài người nhà Thôi gia mà thôi, nhưng không ngờ những quan sai đó lại quay trở lại tìm kiếm hai vị tộc trưởng của Triệu gia và Chu gia. Hai vị tộc trưởng vẻ mặt ngơ ngác, không biết tội mà Thôi gia phạm phải có liên quan gì đến bọn họ.

Trước mặt quan sai, hai người đều tỏ ra lo lắng, run rẩy.

"Thưa quan gia, ngài có nhiệm vụ gì muốn giao phó cho chúng ta à?"
====================================================================================================