Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 999: Linh hỏa, khắc tinh

====================================================================================================

Súc sinh?

Câu súc sinh này của Lục Vân lập tức làm Ngô Thiên Bưu nổi trận lôi đình, phẫn nộ quát: "To gan lớn mật, dám bất kính với Ma Lang đại nhân như thế, chết cho tao!”

Cho dù Lục Vân mảng ông ta là sức sinh thì Ngô Thiên Bưu cũng không tức giận như vậy.

Nhưng dám nhục mạ Ma Lang đại nhân thì tuyệt đối không thể tha thứ.

Nếu không phải là Ngô Xảo Xảo còn nằm trên tay Lục Vân thì Ngô Thiên Bưu thật muốn bộc phát ra toàn bộ sức mạnh để đánh gục hẳn ngay.

Sức mạnh cuồng bạo điên cuồng trào ra.

Trong không khí vang lên từng âm thanh như tiếng sấm.

Lục Vân lại như bắt được điểm yếu của Ngô Thiên Bưu, chẳng những không thu bớt m còn càng phách lối nói: "Làm người đàng hoàng không làm, không nên đi làm chó cho súc sinh, thật là làm tao mở rộng tầm mắt”

Lại là một câu súc sinh.

Ngô Thiên Bưu phẫn nộ đến vẻ mặt văn vẹo, không nói lời nào đã công kích vào người Lục Vân.

Phanh!

Hai nằm đấm đánh vào nhau.

Mặt Ngô Thiên Bưu đanh lại.

Cư nhiên không đánh gãy cánh tay của Lục Vân?

Đâu chỉ không đánh gãy, Lục Vân căn bản không lui về phía sau chút nào.

“Quả nhiên có chút năng lực, khó trách dám một mình xông vào Ngô gia.”

Ngô Thiên Bưu lại phát lực đấm ra một cú.

Quyền này gần như dùng hết toàn bộ sức mạnh của ông ta.

Trước đó Ngô Thiên Bưu còn lo sức mạnh của tình quá lớn, sẽ một quyền đánh chết Lục Vân, hiện tại thử ra Lục Vân không đơn giản, Ngô Thiên Bưu không nương tay nữa.

Nhưng mà, làm Ngô Thiên Bưu không nghĩ tới là rong nháy mắt quyền này đánh ra, lại nghe Lục Vân nở nụ cười và nói: "Chút thực lực ấy của mày còn chưa đủ xem, mau bảo con súc sinh kia đi ra."

Ngô Thiên Bưu nhíu mày, tiếp theo thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Bởi vì quả đấm của ông ta đột nhiên truyền đến một sức mạnh cực kỳ đáng sợ, trong nháy mắt đã làm hai cánh tay ông ta run lên.

Đùng!

Ngô Thiên Bưu chật vật văng ra ngoài.

Hai tay ông ta run rẩy, nằm tay đỏ bừng cả lên.

"Rốt cuộc là biến thái từ đâu chạy đến thế này?”

Ngô Thiên Bưu nhìn vào gương mặt Lục Vân, kính râm vẫn còn đeo, có thể thấy được giao thủ vừa rồi chỉ là chuyện cỏn con đối với Lục Vân.

Nhưng Ngô Thiên Bưu đau!

Cánh tay như sắp bị chặt đứt!

"Các hạ, hay anh là người của Côn Lôn?”

Ngô Thiên Bưu chưa từng gặp qua người có thực lực mạnh như vậy ở tuổi của Lục Vân.

Chỉ có thể đoán hắn đến từ Côn Lôn.

Cho dù là ở Côn Lôn, thiên phú tu luyện như vậy cũng là dạng thiên tài, tuyệt đối không phải dạng vô danh.

Lục Vân lắc lắc đầu, không nói nhiều lời.

Trong lòng Ngô Thiên Bưu càng kinh hãi. Không phải tới từ Côn Lôn?

Thế tục còn có cao thủ như vậy sao?

Ánh mắt Ngô Thiên Bưu lóe sáng, trầm mặc một lát rồi nói: "Các hạ, hay là chúng ta đều lui một bước, anh trả Ngô Xảo Xáo lại cho Ngô gia, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của anh. .....

Ông ta ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung một câu: "Ngoại trừ chuyện của Ma Lang đại nhân.”

Tuy rằng Lục Vân rất mạnh, nhưng hiển nhiên Ngô Thiên Bưu vẫn không muốn đi quấy rầy Ma Lang đại nhân vì hắn.

Lục Vân từ chối: "Thật có lỗi, tao không muốn bất kỳ điều kiện trao đổi nào, tao đến chỉ vì hai chuyện, thứ nhất, mang cha của Ngô Xảo Xảo đi, thứ hai, gặp con súc sinh kia một lần”

“Mày........."Ngô Thiên Bưu thấy Lục Vân cứ liên tục gọi súc sinh, cực kỳ bất kính với Ma Lang đại nhân, ông ta vô cùng tức giận: "Mày thật sự không chịu lui bước?

"Bảo súc sinh kia đi ra" Lục Vân trực tiếp cho thấy quyết tâm.


Hai mắt Ngô Thiên Bưu chợt bản ra sát ý đáng sợ: "Thằng ranh, mà đừng khinh người quá đáng, cố chấp nữa thì kết quả của chúng ta chỉ có ôm nhau chết chung"

"Ôm nhau chết chung?" Lục Vân nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đầy hứng thú: "Mày muốn làm gì để chúng ta ôm nhau chết chung?"

"Đây là mày tự tìm!"

Trong mắt Ngô Thiên Bưu bản ra tia hung ác, hình như đã hạ quyết tâm, ở mi tâm chợt lóe tia sáng đỏ, quanh thân nhanh chóng ngưng tụ ra một hư ảnh Huyết Lang.

Ông ta đang mượn sức mạnh của Ma Lang.

Hơn nữa tài nghệ của ông ta mạnh hơn Ngô Tam nhiều, Ngô Tam còn cần triệu hồi hư ảnh của Ma Lang ra, sau khi tiến hành trao đổi mới có thể mượn sức mạnh này.

Ngô Thiên Bưu lại hoàn thành trong nháy mắt.

Ánh mắt ông ta đỏ lên một phần ba. 

"Hôm nay ta dùng sức mạnh mà Ma Lang đại nhân ban cho để phế đi thẳng ranh cuồng vọng là mày!"

Khí tức của Ngô Thiên Bưu càng cuồng bạo hơn trước đó mấy lăn, Huyết Lang ngưng tụ ra nhìn chằm chằm Lục Vân, mắt sói bản ra tia hung tàn

Hô hấp của Lục Vân đột nhiên trở nên dồn dập.

Lại tới nữa, cảm giác muốn cắn nuốt này lại tới nữa.

Hơn nữa còn mãnh liệt hơn trước đó đụng phải Ngô Tam.

Điều này làm Lục Vân càng bức thiết, càng khát vọng muốn gặp bản thể của con Ma Lang kia.

"Ngao---"

Huyết Lang ngưng tụ ra trên người Ngô Thiên Bưu đột nhiên phát ra một tiếng rống dài điếc tai, sau đó võ tới ngay trước mặt Lục Vân với tốc độ cực nhanh.

Lục Vân nuốt nước miếng một cái, đè nén khát vọng trong lòng xuống, đôi mắt sáng loáng mà nói: "Đã sớm biết mày biết sử dụng chiêu này, nhưng muốn ôm nhau chết chung thì mày không khỏi quá tự tin."

Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. 

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Bởi vì có ví dụ của Ngô Tam ở phía trước nên Lục Vân không cảm thấy kinh ngạc gì.

Hắn vung cánh tay lên một cái, linh hỏa ngưng tụ thành trường kiếm lửa, gào thét đâm ra ngoài, trong nháy mắt đã xuyên vào hư ảnh của Huyết Lang rồi điên cuồng đan xen.

"Ngao ô ——" Huyết Lang lập tức gào lên thê lương.

Hư ảnh Huyết Lang này là ông ta ngưng tụ ra, Huyết Lang bị đốt cháy thì ông ta cũng bị thương.

Oanh!

Nhưng vào lúc này, một khí tức tràn đây mùi máu tanh nồng đậm lập tức bao trùm lên cả tòa trang vườn của Ngô gia.

"Thằng ranh gan chó, nếu không phải thân thể của bổn tọa bị nhốt thì nhất định đã xông ra xé xác ngươi ra!" 

====================================================================================================