Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 955: Có thể điều đó là thật.
Chu Cao Phong cảm thấy cái người phụ nữ Lữ Khinh Nga này rất đỉnh. Cầm chính pháp bảo của lão ta nói thành quà rồi tặng lại cho mình. Nếu không phải vừa trải qua sự đau buồn vì để tang con trai, tâm trạng không tốt, Chu Cao Phong sẽ muốn chế giễu Lữ Khinh Nga mấy câu.
Chỉ có điều, cầm được bút Thương Linh về là chuyện tốt, Chu Cao Phong nói: "Bà Lữ có chuyện gì muốn hỏi?”
“Tôi muốn biết người nhà họ Chu các ông gặp được con gái tôi ở chỗ nào Giang Nam, có thế cho tôi địa chỉ không?” Lữ Khinh Nga khẩn thiết nói
Chu Cao Phong bây giờ mới để ý tới Mạc Thanh Uyển đứng sau lưng Lữ Khinh Nga
Vậy người ở Giang Nam là ai?
Chu Cao Phong hơi khó hiểu, chỉ là vì Lữ Khinh Nga đã trả pháp bảo lại cho mình nên lão ta vẫn đưa cho bà địa chỉ:
“Cảm ơn!”
Lữ Khinh Nga nhận được địa chỉ, tay run lên.
Sau đó, bà dẫn Mạc Thanh Uyển nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Chu Cao Phong hình như ý thức được cái gì.
Hơn hai mươi năm trước, Lữ Khinh Nga sinh Mạc Thanh Uyển ra, không lâu sau đó thì trầm cảm.
Nếu như là người bình thường thì không có gì đáng ngạc nhiên, vì quả thực có tình trạng trầm cảm sau sinh như thế này. Nhưng Lữ Khinh Nga là người tu luyện, khả năng cao sẽ không mắc phải chứng bệnh này.
Lúc ấy có tin đồn Lữ Khinh Nga sinh đôi, chỉ là một trong hai đứa trẻ đó không bao lâu sau đã bị trộm đi.
Vì vậy mới khiến Lữ Khinh Nga bị trầm cảm.
Sau đó nhà họ Mạc bác bỏ tin đồn, nói không hề có chuyện này, sau này ai dám nói linh tính sẽ không bỏ qua.
Chuyện đó dần bị lãng quên, mãi tới vừa nãy nhìn thấy Mạc Thanh Uyển, Chu Cao Phong mới nhớ lại tin đồn trước kia.
Có thể điều đó là thật.
Đúng là Lữ Khinh Nga sinh ra một cặp thai đôi.
Lần này người xuất hiện ở Giang Nam kia có thể là đứa bé đã bị trộm, nếu không Lữ Khinh Nga sẽ không vội vàng như thế:
Chu Cao Phong đột nhiên thấy chán nản, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng con trai mình đã chết còn muốn đi thử Lữ Khinh Nga, bây giờ lại tự dưng giúp Lữ Khinh Nga tìm được đứa con gái thất lạc nhiều năm.
Chán chết!
Đúng là bực mình!