Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 930: Liễu Kình Thiên đã bị như thế

====================================================================================================

Lục Vân không hề nhúc nhích, quay đầu nhìn Lục Yên Nhi bên cạnh, hỏi: “Chị Yên Nhi, có nhớ ra gì không?”

Lúc này vẻ mặt Liễu Yên Nhi cực kì hoang mang.

Trên người Liễu Kình Thiên có hơi thở khiến cô cực kì quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải vì hai người có chung dòng máu.

Liễu Yên Nhi nhìn chằm chằm vào Liễu Kình Thiên, hỏi: “Trước đây chúng ta có quen biết không?”

Chuyện khi còn bé, Liễu Yên Nhi không nhớ được rõ, giống như ký ức đã bị người ta phong ấn lại, chỉ có chút ấn tượng về Ám Ảnh các.

Cho tới hôm nay khi nhìn thấy Liễu Kình Thiên, cảm giác quen thuộc bị vùi lấp sâu trong ký ức Liễu Yên Nhi mới bị đánh thức.

Trực giác nói cho cô biết, Liễu Kình Thiên này chắc chắn có quan hệ gì đó với mình, nhưng loại quan hệ này không giống máu mủ tình thân, cho nên Liễu Yên

Nhi mới hoang mang.

Nghe thấy giọng của Liễu Yên Nhi, Liễu Kình Thiên quay phắt lại, dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm.

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bị giam vào ngục giam Long Hồn, ông ta cẩn thận nhìn kĩ một người.

Một giây, hai giây, ba giây.

Trong hai mắt vốn tràn ngập vẻ điên cuồng và dữ tợn của Liễu Kình Thiên bỗng nhiên lóe lên chút mờ mịt.

Lục Vân thấy thế, biết chuyện này không đơn giản, vì vậy lấy ra một tấm hình mà mình tìm được từ nơi nào đó ở nhà họ Ngô, giơ lên trước mặt Liễu Kình Thiên.

Trong hình chính là Liễu Yên Nhi khi còn bé. Khí tức âm u thối nát bất chợt dao động kịch liệt.

Ký ức của Liễu Kình Thiên như thủy triều điên cuồng ào ra, khiến cơ thể chỉ còn xương cốt của ông ta run lẩy bẩy, điên cuồng trong mắt nhanh chóng biến mất.

Bị nhốt hơn hai mươi năm, ông ta trải qua đủ kiểu hành hạ phi nhân tính, cũng từng thử vô số biện pháp, muốn thoát khỏi cơ thể này để đi ra ngoài. Nhưng lần nào cũng thất bại.

Tuy rằng U Hồn tộc có thể ký sinh trên cơ thể người, điều khiển ý thức con người nhưng cũng có giới hạn rất lớn, sau khi vào cơ thể người, muốn rời đi, chỉ có khi ký chủ tử vong mới được.

Có thể coi như đây là một dạng khế ước.

U Hồn tộc từ Giới Hành sơn tới, mang theo cách thức tu luyện cường đại, cho nên những ký chủ bị U Hồn tộc ký sinh, thực lực có thể tăng vọt trong thời gian ngắn.

Rất nhiều ký chủ tình nguyện cho U Hồn tộc ký sinh, từ đó nhận được sức mạnh cường đại.

Bọn họ cho rằng đây là cơ duyên, nhưng không biết khi thời gian trôi qua, ý thức của bản thân họ sẽ bị U Hồn tộc từ từ cắn nuốt, cuối cùng biến thành cái xác không hồn, trở thành con rối trong tay U Hồn tộc.

“Liễu Kình Thiên” bị nhốt trong cơ thể này đã thử rất nhiều phương pháp tự sát, ví dụ như tuyệt thực, nhưng mỗi khi đến giới hạn thì bản năng cầu sinh của “thi thể” sẽ bộc phát ra, hoàn toàn không bị khống chế.

“Liễu Kình Thiên” cứ như vậy kéo dài hơi tàn mà sống, muốn chết cũng không thể, bị hành hạ lâu ngày, tính khí nóng nảy, ký ức cũng hỗn loạn kinh khủng.

Tới lúc này, thấy Liễu Yên Nhi, nhìn tấm hình trong tay Lục Vân, đôi mắt vẩn đục của Liễu Kình Thiên mới khôi phục lại chút tỉnh táo.

“Cô là đứa bé của Linh Hồ tộc kia?” Liễu Kình Thiên nhìn lại Liễu Yên Nhi một hồi lâu, đột nhiên cười khổ thốt ra một câu, vẻ mặt đầy thê lương.

====================================================================================================