Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 915: Còn muốn chạy?
Người đàn ông lạ mặt thâm mắng to một tiếng quái vật, bất chấp cái cằm đang đau, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
“Còn muốn chạy?” Lục Vân đương nhiên sẽ không khinh địch, mặc hắn ta đào tẩu.
Không biết người đàn ông này thuộc thế lực nào, nhưng nếu đã hiện thân nghĩa là ở nơi nào đó đã có mầm mống tai họa.
Lục Vân không thích điều này.
“Đi!"
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái đỉnh màu hồng rực, Lục Vân quát một tiếng, Càn Khôn đan dương đỉnh gặp rú lao ra, nháy mắt hóa thành một tia chớp, tốc độ cực nhanh.
Đùng!
Càng Khôn đan dương đỉnh vốn chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trong quá trình bay ra nó cũng nhanh chóng to lên, cuối cùng đập mạnh một cái vào lưng tên kia.
Người đàn ông kêu một tiếng đau đớn, cơ thể nghiêng về phía trước, lảo đảo ngã ra đất.
Hắn ta còn chưa đứng dậy được, Càn Khôn đan dương đỉnh đã nặng nề rơi xuống, ba cái chân vạc chặn cơ thể người đàn ông lại, một tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên.
Ưu điểm của Càn Khôn đan dương đỉnh là nó có thể thay đổi kích thước, nó càng lớn thì sức nặng càng kinh khủng, cho dù tên này đã là Kim Đan kỳ thì cũng khó mà thoát được.
“Thiên Sáp Vương, đồ chết tiệt, a...”
Người đàn ông gào lên, vì cằm đã vỡ nát nên câu chữ không rõ ràng, nhưng từ ánh mắt không cam lòng của hắn ta có thể thấy hận thù thấu xương với Lục Vân.
Lục Vân đang chuẩn bị hỏi người đàn ông mấy câu thì đúng lúc này cơ thể hắn ta phồng lên như một quả bóng.
“Tự bạo?” Ánh mắt Lục Vân khựng lại, không lùi mà tiến lên, nhưng vẫn chậm một bước.
Người đàn ông nổ tung, một viên Kim Đan với năng lượng tỉnh khiết bay lên, chuẩn bị nổ tiếp thì lòng bàn tay Lục Vân đột nhiên bắn ra một luồng sáng trắng.
Cướp đoạt. Trước khi Kim Đan nổ tung, hắn đã hút hết hoàn toàn năng lượng của nó.
Khi ánh sáng trắng quay lại lòng bàn tay Lục Vân, vòng năng lượng trong tay. hẳn sáng lên một chút, đây là vòng tròn năng lượng thứ hai sáng lên.
Chỉ cần thôn phệ thêm hai viên kim đan nữa thôi, thắp sáng cả bốn vòng năng lượng thì tương đương với việc Lục Vân lại có một kỹ năng cường đại để giữ mạng nữa.
“Đáng tiếc lại để cho tên này tự sát thành công.”
Lục Vân nhìn thoáng qua tử trạng thê thảm của người đàn ông, cực kì tiếc nuối.
Liễu Yên Nhi nhìn thi thể kia, lông mày nhíu chặt lại. Lạ quá, cô ấy thấy rất kì lạ. Giống như người đàn ông kia còn chưa chết hẳn vậy.
'Thế nhưng rõ ràng bụng của hắn ta đã thủng một lỗ, hơn nữa nhìn qua không giống đang giả chết lắm, sao lại có cảm giác kì lạ này chứ?
“Tiểu Lục Vân, không đúng.”
Liễu Yên Nhi đi tới cạnh Lục Vân, nói với hắn cảm giác của mình. Hơn nữa khi nói như thế, Liễu Yên Nhi hình như còn cảm nhận được hơi thở rất kì lạ, khiến cô giật nảy mình.