Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 904: Đám người bỗng tỉnh ngộ

====================================================================================================

Tiếp đó Lữ Khinh Nga nhìn về phía Cốc Thanh Sơn mà hỏi: "Cốc Tông Chủ, hai học sinh của tôi ngưỡng mộ quý tông đã lâu, muốn ở lại quý tông tham quan học. tập một thời gian, hẳn Cốc Tông Chủ sẽ không để tâm chứ?"

"Ha ha!" Cốc Thanh Sơn thầm mắng thứ tâm cơ, chẳng qua mặt ngoài lại cười hì hì và nói: "Đó là vinh hạnh của Đan Dương Tông chúng tôi, về sau hai cô cứ ở lại Đan Dương Tông học tập đi, tôi sẽ cho người an bài chỗ dừng chân."

Sao ông ta có thể không biết tâm tư của Lữ Khinh Nga.

Nhưng hữu dụng sao?

Lục Vân đã sớm thần không biết quỷ không hay rời khỏi Đan Dương Tông, rời đi Côn Luân, chạy ra bên ngoài tiêu dao vui sướng.

Hắn vốn đến từ bên ngoài. Các người ở lại nơi này có thể gặp được hắn mới là lạ.

Cốc Thanh Sơn cũng rất gian manh, kiên quyết không nói bí mật này cho mấy. người Lữ Khinh Nga, để các cô ở đây chơi đùa lung tung.

Lữ Khinh Nga còn không biết mình đã trúng kế mà nói: "Vậy làm phiền Cốc Tông Chủ hao tâm tổn trí, ngày khác tôi sế trở lại quý tông thăm hỏi."

Lữ Khinh Nga lại kéo Mạc Thanh Uyển qua một bên dặn dò vài câu, sau đó liền một mình rời khỏi Đan Dương Tông.

Mấy ngày trôi qua.

Chuyện về thanh niên đầu trọc đã trở thành chủ đề cuốn hút mấy ngày gần đây của Đan Dương Tông, trên cơ bản tất cả mọi người nói ba câu là không rời khỏi đầu trọc.

Bởi vì họ thực sự quá rung động.

Cảnh thanh niên đầu trọc đánh bại Ông Chính Nguyên đã khắc sâu vào đầu các đệ tử Đan Dương Tông, làm mỗi lần họ hồi tưởng lại đều cảm thấy nhiệt huyết Sôi trào.

Đó là sự kiêu ngạo của Đan Dương Tông họ.

Đồng thời họ cũng nghỉ hoặc, bởi vì trước kia họ chưa từng biết Đan Dương Tông ẩn giấu một cao thủ như vậy, cũng không ai biết rốt cuộc cao thủ đó là đệ tử của vị trưởng lão nào.

Rất nhanh có tin tức truyền ra, thanh niên đầu trọc đó là chân truyền duy nhất của Lưu Lão.

Đám người bỗng tỉnh ngộ.

Hóa ra là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, khó trách thực lực mạnh như vậy, khó trách thần bí như vậy.

"Thanh Uyển, chúng ta đã ở đây mấy ngày, ngày nào cũng đi ra tản bộ mà sao lại chẳng gặp được em trai bảnh trai kia lần nào vậy, cô nghĩ có phải cậu ta đang cố ý tránh né chúng ta không?”

Hai bóng hình yểu điệu thon dài nhàm chán đi dạo trên đường đi.

Tôn Hiểu Tuyết nhịn không được phàn nàn một câu.

Trên dung nhan xinh đẹp của Mạc Thanh Uyển hiện ra một tia đắng chát, nhưng sau đó đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên vẻ quật cường: "Thời gian còn dài mà, chỉ cần cậu ta còn ở Đan Dương Tông thì nhất định sẽ gặp mặt."


"Tìm được rồi!"

Ngay khi Mạc Thanh Uyển siết chặt đôi tay trắng như phấn, âm thầm hạ quyết tâm thì Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh bỗng hét lên một tiếng, phấn khởi chạy ra ngoài:

"Ha ha, em trai đầu trọc, xem cậu còn trốn đi đâu!"

Chỉ thấy một cái đầu trọc bóng lưỡng từ từ hiện ra trước mặt hai cô gái.

====================================================================================================