Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 854: Ông thật sự không biết phải nói gì

====================================================================================================

"Còn cách đi ra ngoài thì đợi lát nữa ngươi sẽ rõ."

Bóng người hư ảo trả lời Lục Vân đâu vào đấy, mỗi lần đáp một lần thì thân thể càng hư ảo thêm mấy phần, chứng tỏ tinh thần ý chí của ông đang dần dần hao tổn.

Trong lòng Lục Vân càng rung động.

Hư ảnh nói chuyện với hắn chỉ là của một tinh thần ý chí do Thanh Đế để lại, nếu tin này truyền ra thì ai dám tin!

Hơn nữa vừa rồi người này nói ông chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn ý chí tỉnh thần còn sót lại của Thanh Đế, chứng tỏ ở nơi khác còn hàng ngàn hàng vạn người tương tự.

€ó thể tưởng tượng ra vị Thanh Đế kia kinh khủng đến cỡ nào.

"Tiểu bằng hữu, không cần sùng bái ta như thế, ngươi có thể đi vào nơi này chứng tỏ là hữu duyên với Thanh Đế, tiếp nhận ý chí truyền thừa của ta thì không chừng ngươi chính là Thanh Đế đời tiếp theo."

'Tâm tư của Lục Vân lại bị ông nhìn thấu nên hắn thầm mắng một tiếng đáng ghét, ông lại vênh váo làm ra vẻ rồi.

Mấu chốt là Lục Vân không ngăn cản ông làm ra vẻ được.

Mặt ngoài Lục Vân có thể biểu hiện chẳng thèm ngó tới, nhưng lại không che. giấu được sùng bái trong lòng, mà tinh thần ý chí này có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Ail

Vậy cứ để ông đắc ý đi, cũng đâu thể chỉ có mình được vênh váo trên thế giới này đúng không.

"Tiểu hữu, tư tưởng này của ngươi không đúng, tôi chỉ đang trần thuật sự thật thôi, sao ngươi lại nói tôi vênh váo làm ra vẻ chứ? Tư tưởng thật là hẹp hỏi!"

Xem ra trước kia vị Thanh Đế này cũng rất lắm lời, hễ nhìn trộm được suy nghĩ của Lục Vân thì nhất định phải lấy ra phê phán hai câu, hoàn toàn không để ý thân thể của mình đang càng ngày càng hư ảo.

'Tâm tình vào giờ khắc này của Lục Vân như người đối diện là Kinh Đông. Cường mắt mù không biết vợ đẹp, ngựa Hàng Châu không có hứng thú với tiền, vua bất động sản có mục tiêu nhỏ bé là một trăm triệu và ngựa Thâm Quyến chỉ cần nhà rộng một chút.

Không thể bởi vì cảnh giới tư tưởng của người khác quá cao mà nói người ta vênh váo làm ra vẻ, đúng không? Đúng không? ? Không đúng sao! ! I

"Tiểu hữu, ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi, đến đây, chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa của tôi chưa?" Bóng người hư ảo lại mở miệng, lôi kéo suy nghĩ của Lục Vân trở về.

Lục Vân kịp phản ứng mà nói: "Tôi chấp nhận tiếp nhận truyền thừa của ông từ lúc nào?”

'Ây...

Mặc dù không thấy rõ hình dạng của bóng người hư ảo, nhưng có thể cảm giác được ông hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Lục Vân lại từ chối.

Đây chính là đại cơ duyên, thằng ranh này lại từ chối? Sao lại không ra bài theo lẽ thường vậy?

Bóng người hư ảo nói: "Ngươi đã tiến thế giới này tức là ngầm thừa nhận nhất định phải tiếp nhận truyền thừa."

"Nếu như tôi không nhận thì sao?" Lục Vân rất có cá tính mà nói.

"Vậy ý thức của ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, mặc dù ta vừa nói ngươi sẽ không chết, nhưng chỉ cần ý thức của ngươi vĩnh viễn không đi thì ngươi chính là một người thực vật."

"Hèn hạ vô sỉ!" Lục Vân giận măng, sau đó lại rất kiêu ngạo mà nói: "Xem ra cũng không còn cách nào khác, nhưng phải nói rõ là do ông ép tôi tiếp nhận truyền thừa, không phải tôi cầu xin ông."

"Được rồi, đừng có được lợi còn khoe mẽ ở đây, ta nhìn ra trong lòng thằng ranh ngươi vui vẻ biết chừng nào."

"Nói hươu nói vượn, tôi đây ghét nhất là người khác ép tôi làm mấy chuyện tôi không thích, ví dụ như tình huống hiện tại."

"Hừ —— " Bóng người hư ảo cười nhạo một tiếng, chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như thế, lập tức quát: "Được rồi, đừng nói nhảm, chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa đi!"

"Chờ một chút..."

Lục Vân đột nhiên cắt ngang, bóng người hư ảo kia không nhịn được mà nói: "Thằng ranh ngươi có phải là nam nhi không mà lằng nhà lằng nhằng, còn thể thống gì?"


Lục Vân nghiêm túc hỏi: "Tôi có phải là tu ma giả không?"

Vấn đề này thật sự làm hắn bối rối rất lâu, thật lòng muốn biết đáp án, nếu không hắn tu luyện thần công vô danh này cũng không an tâm.

Hắn tin tưởng bóng người trước mắt nhất định sẽ biết đáp án.

Chỉ thấy bóng người hư ảo kia trầm mặc một lát như đang quan sát Lục Vân, giây lát sau đột nhiên lóe lên một cái rồi nói: "Xưng hô tu ma giả này quả thực là sỉ nhục ngươi."

====================================================================================================