Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 763: Quá trùng hợp
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Vân đi theo Long Diệc Tuyết rời khỏi nhà họ Long, cùng nhau đi đến lối vào sân Tây Phong Liệp Lang.
Trịnh Dương đã chờ đợi ở đây khá lâu.
'Trông thấy Lục Vân cùng đi qua, hắn ta cũng không cảm thấy bất ngờ gì lắm, mà chỉ hỏi Long Diệc Tuyết: "Tôi cho cô thời gian nửa ngày để chuẩn bị, đã sẵn sàng tiến vào sân Liệp Lang chưa?”
Long Diệc Tuyết gật đầu.
Trịnh Dương tiếp tục nói: "Sau khi tiến vào tôi sẽ ở bên cạnh chỉ đạo cô, cho nên không cần quá lo lắng, nếu cảm thấy mình không chịu nổi thì cứ lên tiếng, tôi sẽ cứu cô.
Sau khi cho Long Diệc Tuyết một liều thuốc an thần thì Trịnh Dương ra hiệu cho thủ vệ của sân Liệp Lang mở cửa sắt ra.
Long Diệc Tuyết do dự hỏi: "Trịnh lão sư, có thể để Lục tiên sinh đi theo giúp tôi không?”
So với Trịnh Dương, cô càng hi vọng người đi theo. cô chính là Lục Vân.
Trịnh Dương liếc nhìn Lục Vân, lộ vẻ khó xử: "Cái này tôi không làm chủ được, tôi chỉ là một giáo viên mà thôi, chỉ có thể phụ trách học sinh của mình."
"Nếu cô Long muốn anh Lục đi cùng thì vào chung đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát."
Trịnh Dương vừa dứt lời thì tiếng nói của Lâm Kiến đột nhiên vang lên ở phía xa.
Vị công tử nhà họ Lâm này vẫn mang theo nụ cười ấm áp như hôm qua, chậm rãi đi về hướng bên này: "Tôi cũng chuẩn bị đi vào luyện tập, gặp mọi người cũng trùng hợp thật."
Trùng hợp? Lục Vân nghiền ngẫm cười cười.
Chỉ sợ không phải trùng hợp, mà là cố ý dàn xếp. thôi.
Long Diệc Tuyết còn chưa hoàn thành huấn luyện cơ sở mà đã bị Trịnh Dương gọi tới đây tiến hành thực. chiến, lại vừa vặn gặp Lâm Kiến tới đây luyện tập, có chuyện trùng hợp như vậy sao.
Có lẽ ý tưởng bảo Long Diệc Tuyết đến thực chiến cũng do Lâm Kiến bày ra.
Thật là mánh khoé vụng về.
Vụng về đến mức cả Long Diệc Tuyết cũng phát giác khác thường.
'Từ hôm qua cô đã cảm thấy Lâm Kiến không thích hợp, hôm nay lại "Trùng hợp' gặp gã như thế, Long Diệc Tuyết có thể xác định trăm phần trăm là lát nữa vào sân
Liệp Lang, Lâm Kiến nhất định sẽ không an phận.
Địa vị của Lâm Kiến cao hơn Trịnh Dương rất nhiều, Trịnh Dương không có quyền để Lục Vân đi vào, nhưng Lâm Kiến thì được, những thủ vệ kia cũng không dám cản trở.
Bọn họ bước qua cửa sắt, tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang.
Đây là một mảnh núi rừng tương đối nguyên thủy, tên như ý nghĩa, có sói hay ẩn hiện.