Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 752: Sao còn chưa ra tay
Lúc nãy ông ấy đã giúp Lục Vân một lần, tại sao Lục Vân lại tự tìm đường chết, thật là đầu óc chậm chạp, cho. nên ông nói nhiều đến mấy cũng chỉ lãng phí thời gian.
Chỉ có thể thông qua hành động thực tế mới làm Lục Vân hiểu được thế giới này không phải chỉ có trắng và đen, dù mình có tủi nhục đến mấy thì vẫn phải nhịn những người không thể trêu vào kia.
Nhịn không được chính là tự rước lấy khổ.
"Ha ha..." Cảm nhận được áp lực Đinh Văn Hoành đánh tới, Lục Vân chậm rãi thở ra rồi nói: "Thế giới của các người quá phức tạp, Lục Vân tôi không hiểu, cũng khinh thường tìm hiểu, nhưng nếu các người muốn quy chụp quy tắc đó lên người tôi thì xin lỗi, tôi làm không được. Xương cốt của Lục Vân này rất cứng, không học. được cúi đầu."
Nói xong, Lục Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại hờ hững.
Những người này coi mình là con rùa tông sư, tùy ý trào phúng cứ như mình nên nén giận, yên lặng chịu đựng họ sỉ nhục giống như một con rùa thật sự.
Thật có lỗi, Lục Vân không làm được.
Hôm nay hắn muốn trút hết sự bất bình trong lòng ra.
Hắn mở mắt, cứ như một thanh kiếm vô cùng sắc. bén đón nhận ánh mắt Đinh Văn Hoành rồi bỗng đâm đến, khí chất cũng xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất trong chớp nhoáng.
Rồng lặn trong vũng nước sâu, cuối cùng cũng có ngày vào biển.
Bảo kiếm giấu lưỡi đi, ra khỏi vỏ là chém bất bình.
Oanh!
Lục Vân bước ra một bước, không thấy có khí tức dao động nhưng chỉ một bước nhìn có vẻ tầm thường không có gì lạ này lại như một chiếc búa lớn lao vụt về hướng Đinh Văn Hoành.
Mi tâm của Đinh Văn Hoành bỗng giật giật, trái tim cũng run rẩy theo.
'Trong mắt ông ấy còn hiện lên một tia kinh ngạc.
Ông ấy cảm thấy người thanh niên trước mắt như hoàn toàn biến thành người khác, không còn là Hoành Luyện tông sư phách lối ngông cuồng, mà là một vị vua vô song bễ nghễ coi thường tất cả.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Vì sao ông lại sinh ra ảo giác này?
Không có khả năng!
Đinh Văn Hoành liều mạng lắc đầu, còn chưa thật sự ra tay mà đã sinh ra một tia sợ hãi với thanh niên đối diện.
Điều này quá kỳ quái.
Lúc này Lục Vân lại chủ động bước ra một bước với vẻ mặt vần rất hờ hững, hắn từ tốn nói: "Đinh Văn Hoành, không phải ông muốn phế tay chân tôi sao, hiện tại Lục. Vân này đứng trước mặt ông rồi, vì sao còn chưa ra tay?"
Hắn vừa nói vừa bước ra một bước, giọng điệu vẫn rất bình thản.
Nhìn như không có khí thế, thật ra lại khí thế ngập trời.
Đùng!
Trong lòng Đinh Văn Hoành run rẩy, lại lui thêm bước nữa.