Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 654: Không quỳ!

====================================================================================================

Tại nhà họ Long.

Bầu không khí hiện tại đang vô cùng áp lực.

 “Quỳ xuống!”

Đột nhiên, tiếng một bàn tay vỗ lên trên bàn gỗ 'ầm, cùng với tiếng quát lớn đồng thời vang lên.

Người đập bàn là Long Xuyên. Người bị mắng là Long Diệc Tuyết.

Long Diệc Tuyết đứng giữa đại sảnh, xung quanh là nhóm người đến từ các nhánh nhỏ của nhà họ Long, tất cả đều dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Long Diệc Tuyết, như thể cô chính là tội nhân của nhà họ Long.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này trên người Long Diệc Tuyết nhất định đã đủ loại vết thương.

Nghe thấy Long Xuyên quát to, khuôn mặt xinh đẹp của Long Diệc Tuyết hơi trắng bệch, nhưng vẫn quật cường cắn chặt môi nói: "Con không sai, vì sao phải quỳ?

"Con không sai? Con còn nói con không sai?”

'Thím Phương Mẫn lập tức nhảy ra chỉ vào mũi Long Diệc Tuyết mắng: "Không phải người tên Lục Vân kia, là do cô mang về nhà họ Long chúng ta sao? Không phải vừa rồi ở nhà hàng cô mới nói chúng ta với hắn có liên quan sao? Cô nghĩ cô đúng ở chỗ nào?”

Lời của Phương Mẫn vừa ra khỏi miệng lập tức châm ngòi lửa giận trong lòng mọi người nhà họ Long bùng lên, dùng ánh mắt càng thêm thù hận nhìn chằm chằm Long Diệc Tuyết.

Tuy bọn họ đều là người của nhà họ Long, nhưng mấy gia tộc lớn kiểu này chắc chắn không thể nào quản lý được hết các nhánh con cháu càng ngày càng nhiều bên ngoài, đấu đá nội bộ là điều không thể nào tránh khỏi.

Trước kia thấy Long Diệc Tuyết được lão gia tử yêu thích, bọn họ vô cùng ghen tị.

Nhưng có thể thấy hành vi hôm nay của Long Diệc Tuyết đã chọc lão gia tử không vui, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Tốt nhất là thừa dịp này, triệt để đánh tan sự yêu thích của lão gia tử đối với Long Diệc Tuyết.

Bởi vậy sau khi Phương Mẫn mở miệng, mọi người xung quanh cũng nhao nhao chỉ trích cô ấy.

Hùng hổ như thể họ chỉ hận không thể dùng gậy đánh chết Long Diệc Tuyết.


Long Diệc Tuyết cắn răng, thân thể mềm mại thoáng có chút run rẩy, nhưng so với lần mấy người này nói muốn gả cô ấy cho nhà họ Lâm thì đỡ hơn nhiều. 

Mỗi lần gặp khó khăn sẽ giúp con người ta trưởng thành hơn.

Cho nên Long Diệc Tuyết không nóng giận làm ầm lên mà chỉ lạnh lùng nghe bọn họ chỉ trích, thẳng đến khi tiếng ồn ào dần dần lắng xuống, cô mới cười lạnh trả lời một câu: "Tiểu nhân mặt dày không biết xấu hổi”

"Mày nói gì?"

"Long Diệc Tuyết mày có phải điên rồi không? Bọn tao là trưởng bối của mày đó, mày dám mắng bọn tao là tiểu nhân mặt dày không biết xấu hổ sao? Là ai dạy mày nói mấy lời mất dạy như vậy?”

"Theo tôi thấy là nó không hề để nhà họ Long chúng †a vào mắt, cho nên lúc ở nhà hàng mới ước gì chúng ta dính vào cùng một chỗ với tên điên Lục Vân kia đó."


Long Diệc Tuyết vẫn kiên trì như cũ.

Ầm!

Long Xuyên đập một cái khiến cái bàn gỗ vỡ vụn, sau đó đứng dậy sải bước đi về phía Long Diệc Tuyết, giơ tay lên muốn tát cô ấy.

 

====================================================================================================