Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 607: Vở kịch diễn rất hay
Thái độ của Long Diệc Tuyết cực kỳ kiên quyết, đặt Long Xuyên vào một vị trí không thể khó hơn.
Long Tử nói: "Anh trai, hiện tại lão gia tử đã không còn, từ nay về sau anh chính là trưởng bối của Long gia, nếu anh muốn quản lý gia tộc thật tốt thì không nên thiếu quyết đoán như trước nữa."
Câu nói này có tác dụng kích thích không nhỏ đối với Long Xuyên.
Ánh mắt ông ấy đảo qua tất cả mọi người trong Long gia, thấy bọn họ đều đang chờ mình đưa ra quyết định, Long Xuyên đau lòng nói: "Con gả vào Lâm gia đi, không được phản đối."
"Long Xuyên, ông điên rồi sao? Diệc Tuyết là con gái của chúng tai"
Mẹ của Long Diệc Tuyết hét lên, như thể bà không thể tin rằng Long Xuyên thực sự có thể đối xử với con mình như vậy.
Long Xuyên kiên quyết nói: 'Đây không phải mệnh lệnh của riêng tôi, mà là ý của tất cả mọi người trong nhà, bà là phụ nữ, không nên xen vào."
"Tôi xen vào? Long Xuyên, tôi thấy ông thật sự là điên rồi, tôi tuyệt đối không đồng ý gả Diệc Tuyết cho. Lâm giat"
"Không đồng ý cũng phải đồng ý!"
"Long Xuyên, ông là đồ khốn kiếp. .. "
Hai vợ chồng bắt đầu cãi vã dữ dội, còn Long Diệc Tuyết lại bình tĩnh và thờ ơ lạ thường, như thể chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Long Tế và những người khác thì đứng bên cạnh cười khoái chí.
Bọn họ biết, chỉ cần Long Xuyên mở miệng, chuyện Long Diệc Tuyết phải gả cho Lâm gia đã trở thành chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sinh ra trong hào môn, ai cũng thân bất do kỷ.
Thật sự không sai.
Trong khi Long Xuyên và vợ đang tranh cãi, đột nhiên có một tiếng vỗ tay vang lên.
"Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời, Long lão gia, nghe kịch lâu như vậy rồi, có lẽ đã đến lúc ông nên đứng dậy phát biểu một chút nhỉ?"
Tiếng võ tay đó xuất phát từ Lục Vân.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười, bày ra bộ dáng hứng thú khi được xem kịch vui.
Vốn dĩ bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, đến khi thấy Lục Vân vừa vỗ tay vừa cười như vậy lại khiến người trong Long gia cảm giác mình không được. tôn trọng.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp tức giận, nghe hết lời Lục Vân nói thì bọn họ lại ngơ ngác.
Long lão gia?
Nghe kịch nãy giờ?
Ngay giây tiếp theo.
Chỉ thấy Long Thuyên đang nằm bất động trên giường đột nhiên ngồi dậy, hai tay đỡ thành giường, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Lúc nãy, ông ta chỉ giả chết.
Còn Lục Vân lại đóng vai phụ đứng bên cạnh, rót chân khí vào tim Long Thuyên, tạm thời trấn áp nhịp tim và hơi thở của Long Thuyên, tạo thành hiện trường chết giả cho mọi người thấy.
Tuy tim Long Thuyên đã ngừng đập nhưng thính giác vẫn còn.
Vở kịch diễn rất hay.
Nhưng cái kết.
Khiến Long Thuyên cực kỳ không hài lòng.
Báo đáp cái mẹ gì...
Trong lòng Long Thuyên đã bùng nổ lời thô tục không dưới hai lần, muốn xông lên tát bọn này mấy cái nhưng lại không có cách nào thực hiện, cơn tức giận vẫn luôn bị tia chân khí của Lục Vân đè lại.
Mãi cho đến khi xem xong toàn bộ, Long Thuyên mới thấy thân thể khôi phục lại khả năng cử động.