Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 57: Hồ Siêu run lên bần bật
Nhất thời, đồng nghiệp của Hồ Siêu thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, vội vàng läc nồi nói: "Vâng...... là Hồ Siêu bảo tôi bày:
Ánh mắt Lục Vân đột nhiên chuyển hướng về phía Hồ Siêu.
Hồ Siêu run lên bần bật.
Hồ Vĩ Bình vội vàng nói: "Lục tiên sinh, trước đó chúng tôi thật sự không biết, Lâm cô nương là chị hai của cậu..."
“Tôi cho ông nói chuyện à?”
Lục Vân quát lạnh một tiếng, khiến Hồ Vĩ Bình lập tức. nghẹn họng.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Lục Vân sẽ xông lên đánh Hồ Siêu một trận, lại nghe Lục Vân cười lạnh một tiếng nói: "Long Môn trận đúng không, tôi tới uống thay chị hai.”
Nói xong hắn liền bưng lên một chén rượu.
Hồ Vĩ Bình vẻ mặt hoảng sợ nói: "Lục tiên sinh, không được, ngàn vạn lần không được!”
Nhưng mà, Lục Vân đã nốc một ly rượu trắng vào bụng. Hồ Vĩ Bình xoay người lại tát lên mặt Hồ Siêu một cái, hét lớn: "Súc sinh! súc sinh! còn thất thần đứng ra đó làm gì? mau
rót cho tao hai chén rượu!"
Hồ Siêu tuy rằng không rõ cha mình tại sao lại sợ hãi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn rót hai chén rượu trắng.
Hồ Vĩ Bình bưng hai ly rượu trắng lên, nhéo mũi nuốt xuống.
Mà lúc này, Lục Vân đã uống xong chén thứ hai. Hồ Vĩ Bình vội vàng đuổi theo hai ly. Sau đó.
Mỗi lần Lục Vân uống một ly, Hồ Vĩ Bình lại hoảng sợ nhận lấy hai ly, ở giữa gần như không dừng lại.
Rất nhanh.
Hồ Vĩ Bình liền khom lưng kịch liệt nôn mửa.
“Rót rượu, con mẹ nó tao bảo mày rót rượu, nôn......
Hồ Vĩ Bình vừa nôn, vừa uống, chỉ cần Lục Vân không dừng lại, hắn cũng không dám dừng lại.
Đối lập với chật vật của Hồ Vĩ Bình, mặt Lục Vân vẫn không có gì thay đổi, một ly lại một ly rượu trằng xuống bụng, phảng phất giống như là đang uống nước sôi.
Bước cuối cùng.
Đùng!
Lục Vân trực tiếp đi tới Hồ Siêu trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng: "Long Môn trận đã qua, anh định thế nào?"
“Long Môn trận đã qua, anh định thế nào?”
Những lời này, giống như lời của ác ma, đem gan mật Hồ Siêu dọa đều sắp nứt ra.
Lục Vân lúc này, đang đứng ở trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo kia, giống như là Cửu U Địa Ngục nhìn không thấy đáy.
Toàn thân Hồ Siêu đều bị một cỗ sợ hãi bao vây.
Hôm nay, rốt cuộc hẳn trêu chọc tới ai rồi a!
Anh ta không biết tại sao cha mình lại sợ Lục Vân. Nhưng mà...
Anh ta thật sự bị khí thế khủng bố của Lục Vân dọa cho. sợ, có đôi khi sợ hãi của một người, thật sự sẽ bị lây nhiễm.
Trong phòng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, chỉ có tiếng Hồ Siêu điên cuồng dập đầu trên sàn nhà thanh, cho đến khi giống cha của anh ta không chịu nổi nữa mà ngất đi.
“Chuyện gì xảy ra? Người nào ăn gan hùm mật gấu dám gây sự ở Bách Vị Cư của tôi?”