Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 422: “Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo!”
Nhưng nhìn thấy Lục Vân lộ ra vẻ mặt đau đớn, cô lại nhịn
không được bật cười: “Đáng đời, ai bảo em xuống tay tàn nhãn như vậy, đau chết bà đây rồi!”
Cô oán trách xoa xoa cái mông của mình. Mặt Lục Vân tối sầm, rốt cuộc là ai tàn nhãn? Nhiều lắm em chỉ làm chị đau một thời gian, còn cái căn của chị suýt đã làm hỏng luôn hạnh phúc cả đời của em rồi, em nên đi nói lí lẽ với ai đây?
Lục Vân muốn mở miệng phản kích thì đột nhiên thấy Lạc Ly nghiến răng ken két, hai cái răng nanh nhòn nhọn lập loè tia sắc lạnh dưới ánh mặt trời, vì thế hắn thức thời ngậm miệng lại.
Lạc Ly cười ha ha và nói: “Nể tình em cũng bị thương nên lần này bà tha thứ cho.”
Rõ ràng là chị ra tay trước, sao lại biến thành em sai? Thật là cô gái ngang ngược vô lý!
Hai người ngồi một hồi bên hồ, chờ quần áo trên người hơi khô thì Lạc Ly đứng dậy và nói: “Được rồi, cũng đã đến lúc chị nên trở về Võ Minh, rất cảm ơn Lục tiên sinh - người dân tốt không muốn lộ ra tên họ đã trợ giúp chúng tôi bắt được tội phạm bị truy nã, hợp tác vui sướng!”
“Em chẳng vui chút nào cả.”
Trên đường trở về, Lạc Ly hỏi: “Quỷ nhỏ, các chị có biết chuyện em là Vân Thiên Thần Quân không?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước mắt thì chắc chị hai chị ba chị tư còn chưa biết, còn chị cả thì em không rõ, em không đoán được tâm tư của chị ấy, nhưng chị ấy đã biết em là tu luyện giả.”
Tròng mắt Lạc Ly xoay chuyển, nói có nên nói tin này cho họ biết không?”
lây em cảm thấy chị
“Tùy chị thôi, trước nay em chưa từng nghĩ đến chuyện giấu giếm thân phận, chỉ là đôi khi nói ra họ cũng không tin, mấy chị ấy cũng không gia nhập Võ Minh giống chị, họ không biết Thiên Sáp Lệnh”
“Hihi, nếu vậy thì chị không nói, xem khi nào họ mới phát hiện thân phận của em”
Lục Vân trừng cô một cái và nói: “Tùy chị có nói hay không, chỉ cần chị đừng ác ý bôi đen em nữa là được, ngày đó nếu không phải chị nhắn tin trong group nói em là lừa đảo thì em đã sớm hướng dẫn các chị cùng tu luyện rồi.”
“Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo!”
Cuối cùng Lạc Ly còn phải về Võ Minh đi điều tra chuyện người biến dị, Lục Vân cũng không làm phiền cô nữa mà một mình về tới Khương gia, mọi người trong Khương gia nhìn thấy hẳn đều nhịn không được lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Dựa vào sức của một mình mà xoay chuyển thái độ của Võ Minh, cuối cùng còn không tổn hao gì đi trở về, nhân vật như vậy rất khủng bố.
Lại nghĩ tới trước đó bọn họ cho rằng Khương gia sắp gặp phải tai họa ngập đầu thì đã trách cứ và oán hận Lục Vân, đám hậu bối Khương gia nhịn không được sợ hãi, tất nhiên không còn mặt mũi đối mặt với Lục Vân.
Bởi vì Khương Chính Hồng đã đi đến Tê gia nên Lục Vân cũng không nán lại Khương gia thêm nữa, hắn đến sân sau chào hỏi Khương Thiên Viễn rồi ra cửa đi tới Tê gia.
Thần Khí của hắn còn ở Tê gia mà!
Nhìn thấy Lục Vân, Khương Chính Hồng phanh phanh phanh dập đầu mấy cái, Lục Vân muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể mắng một câu: “Ông lão chết tiệt, tính tình ngoan cố thật không sửa được.”
“Hắc hắc, cảm ơn Lục tiền bối khích lệ” Khương Chính Hồng thẹn thùng nói.
Tê Thương Lan nói: “Lục thần y, lần này không bằng ngài đi cùng chúng tôi trở về tỉnh Giang Nam!”
Tê Thương Lan chuẩn bị đến tỉnh Giang Nam để tìm Lâm Thanh Đàn châm cứu cho mình, mà đúng lúc Khương Chính Hồng cũng phải đến Giang Nam tìm bảo bối Lam Nhi của mình, cho nên hai người chuẩn bị cùng đi.
Nếu Lục Vân đi cùng họ thì quá tốt. Nhưng mà Lục Vân lại lắc đầu và nói: “Thôi bỏ đi, các người quá chậm, chờ hai ông đến tỉnh Giang Nam thì tôi đã ngủ xong một giấc rồi.
Nói xong thì đẩy đại bảo bối của hản rời khỏi Tề gia.