Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 376:

====================================================================================================

May mà vừa rồi Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, Lục Vân vội vàng thay đổi đề tài. 

Quả nhiên Diệp Khuynh Thành không so đo mà nói: “Nói bừa cái gì vậy, là chị kêu Diệp Vô Địch đi đấy." 

"Chị kêu? Vừa rồi em chỉ dừng lại nói chuyện một câu với Âu Dương Túc thôi, mới một lát như thế mà chị em hai người đã giận dỗi?" 

"Không thể nói là giận dỗi, chủ yếu là nó mở miệng thì nói muốn tác hợp chị với Âu Dương Minh Hạo, chị phiền quá nên bảo nó cút được bao xa thì cút." 

"Thì ra là thế." Lục Vân cười cười. 

Phỏng chừng Diệp Vô Địch còn không biết Âu Dương Minh Hạo và bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên chạy tới làm bà mối, sao Diệp Khuynh Thành có thể nể mặt cậu ta. 

Đáng đời! 

"Hừm? Tiểu Lục Vân, sao chị nhìn thấy một tia vui sướng khi người gặp họa trên mặt em?"Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhìn chăm chú Lục Vân mà hỏi. 

Nụ cười trên mặt Lục Vân lập tức tắt, lắc đầu nói: “Chị nhìn lầm rồi." 

"Phải không?" Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, vẫn dán mắt nhìn chăm chú vào Lục Vân, hình như muốn vạch trần tâm tư của hắn. 

Lục Vân kiên định nói: “Chị nhìn lầm rồi." 

Thật ra tâm tình của hắn rất phức tạp, cứ như có một món đồ chơi mình rất thích, đột nhiên có một ngày, một người chạy ra nói muốn chia đi một nửa, cảm giác này rất khó chịu. 

Diệp Vô Địch xuất hiện mang đến cảm giác như vậy cho Lục Vân. 

Đổi cách nói chính là, ghen. 

Trước kia Diệp Khuynh Thành chỉ là chị của một mình hắn, hiện tại biến thành chị của hai người, đương nhiên trong lòng Lục Vân thực hụt hẫng. 

Sớm biết như vậy còn không bằng lúc trước lớn mật một chút, xác nhận luôn thân phận anh rể này! 

"Tiểu Lục Vân." Trong lúc Lục Vân suy nghĩ xuất thần, Diệp Khuynh Thành bỗng cười thật xinh đẹp và nói: “Chị biết em suy nghĩ cái gì, hiện tại chị có thể trả lời em, nếu phải lựa chọn giữa em và Diệp Vô Địch thì chị vẫn sẽ chọn em." 

Thì ra Diệp Khuynh Thành đã sớm nhìn ra sự không thoải mái trong lòng Lục Vân. Không có quan hệ huyết thống thì thế nào, tình cảm giữa cô và Lục Vân đã sớm không thể dùng huyết thống để cân nhắc. 

Lục Vân cảm động không thôi, nói: “Chị Khuynh Thành, chị không cần lựa chọn, chị có thể có được cả hai." 

"Vậy về sau không cho em ghen tị nữa đấy!" 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. 

"Sẽ không." Lục Vân cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh và nói: “Dù sao chỉ cần Diệp Vô Địch là em trai của chị, em làm anh rể của Diệp Vô Địch, vậy vĩnh viễn sẽ không ghen tị." 


Ichisuke Eikawa lặp lại lần nữa bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo: “Anh, ánh với tối!" 

Lúc này Lục Vân mới phản ứng lại, anh ta đang nói ‘ Anh đánh với tôi ’, lập tức quái lạ mà nhìn anh ta và nói: “Vì sao tôi phải đánh với anh?" 

Thật không thể hiểu được. 

Lúc này, giọng nói của Âu Dương Minh Hạo cũng truyền đến từ chỗ cua quẹo: “Anh Ichisuke là bạn của tôi, nghe nói công phu của anh rất lợi hại nên muốn so đấu một chút, cũng không có ác ý."

====================================================================================================