Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 368: Có thể trốn thì cứ trốn!
Lưu Tiến thê lương kêu to, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, ngũ quan đều vặn vẹo lại với nhau.
Mặt Lục Vân không chút biểu cảm nói: "Cho hắn đoán lại lần nữa"
Còn đoán?
Đã nói đoán sai liền cắt ngón tay.
Lưu Tiến làm sao dám tùy tiện há miệng, thế nhưng Lục. 'Vân thấy hẳn ta không nói lời nào, lại ra lệnh cho Chu Nghĩa: "Chặt thêm một ngón nữa."
Lưu Tiến như thế nào cũng không nghĩ tới, mình không nói lời nào, cũng bị chém đứt một ngón tay, toàn thân lập tức đau đến run rẩy, trợn mắt nhìn thẳng.
“Đoán lại."
Mạnh mẽ chống đỡ đau nhức kịch liệt trên tay, Lưu Tiến vô lực nói: "Chẳng lẽ là... chuyện tôi tôi đụng chết lão già mấy hôm trước... xong tìm người thế tội?"
"Chém!"
Lại một tiếng hét thảm vang lên, Lưu Tiến liền đứt ba ngón tay, đau nhức đến hôn mê bất tỉnh.
Lục Vân lạnh lùng nói ra: "Cứu hắn tỉnh lại, cho hắn đoán tiếp."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mà ngay cả Chu Nghĩa cũng nhịn không được mà run lên, độ tàn nhãn của vị Lục tiên sinh này không dưới mình là bao, Lưu Tiến đắc tội hẳn, thật sự là ngược lại tám đời huyết môi*. ( *những điều xui xẻo mà 1 người gặp trong tám kiếp.)
Lưu Tiến bị cưỡng chế tỉnh lại, hai mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ nhìn Lục Vân, quát: "Ngài là ma quỷ! là ma quỷ!"
"Nói nhảm, chém!"
Lúc năm ngón tay trên bàn tay phải sót lại một ngón cuối cùng, Lưu Tiến đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Vì sao Lục Vân sớm không tới trễ không tới, giờ đã trễ thế. này còn tới câu lạc bộ này để tính sổ?
Hắn ta đột nhiên cả kinh, nói: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của nữ sinh viên hôm nay?”
"Anh đoán đúng rồi."
Lục Vân hít sâu một hơi, tựa như thẩm phán vừa ra phát quyết vừa đi về hướng Lưu Tiến, nháy mắt bỗng nhiên hẳn lấy dao nhỏ trong tay Chu Nghĩa, chém xuống.
Lưu Tiến kêu thảm thiết nói ra: "Vì sao tôi đoán đúng rồi... vẫn muốn chặt ngón tay của tôi??"
Tròng mắt Lục Vân lạnh như băng nhìn chăm chú hẳn ta, chậm rãi nhổ ra một câu: "Tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế, năm ngón giờ chỉ còn một làm tôi không thoải mái."
Lưu Tiến nào dám có ý kiến.
Nếu Lục Vân đã muốn chặt ngón tay của hẳn, cái gì cũng có thể trở thành lý do, cho nên hản ta chỉ có thể đau khổ cầu xin tha thứ: "Lục tiên sinh, tôi thật sự không biết nữ sinh viên kia có liên hệ gì với ngài......Muốn trách, muốn trách thì trách tên khỉ ốm này, là do cậu ta đưa nữ sinh viên đó đến cho tôi!"
Lưu Tiến dùng bàn tay còn năm ngón nguyên vẹn của mình chỉ về phía người đàn ông gầy gò bên cạnh.
Sau khi bị Lục Vân ném từ lầu hai xuống đến giờ gã vẫn còn nằm trên mặt đất, không phải bởi vì thương thế quá nặng, mà là vì đứng lên rồi cũng không có tác dụng gì, ngược lại chỉ dễ làm bia ngắm cho người ta, không bằng cứ nằm giả chết ở đây là được rồi.
Không thể không nói chiêu này của hẳn ta rất hữu dụng.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, Lục Vân vẫn chưa chú ý tới gã.
Lục Vân mặt không biểu tình nói: "Chôn sống hết cả hai!"
Nghe được câu này, Lưu Tiến lần nữa hôn mê bất tỉnh, lần trước là đau nhức đến mức ngất đi, lần này là bị dọa đến ngất đi.
Đến bây giờ hẳn ta mới biết được, tại sao Lục Vân lại để hắn ta đoán nguyên nhân, căn bản không phải là cho cơ hội, mà là mượn chuyện này để tra tấn hẳn ta việc đó.
Hắn thật sự là ma quỷ mà...!