Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Chương 358:
"Nhưng căn nhà này là Thẩm Kim Hoa thuê cho em mà."
Thao tác tệ hại của Lục Vân làm Thẩm Tĩnh Nghỉ sợ ngây người, có ai dỗ dành con gái như anh không?
Quả nhiên Liễu Yên Nhi nghe xong những lời này thì giận dữ đứng dậy: “Được, đây là căn nhà người khác thuê cho cậu, Liễu Yên Nhi này không xứng ở đây, vậy tôi đi ngay!"
Liễu Yên Nhi nói xong thì muốn tông cửa xông ra. Nhưng lúc này, Lục Vân bỗng sải bước vọt qua, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Liễu Yên Nhi từ phía sau, nói: “Chị 'Yên Nhi, em biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa."
Rõ ràng đã nói phải bảo vệ các chị, mà mình lại chọc chị Yên Nhi tức giận như vậy, trong lòng Lục Vân cũng rất khó chịu. Xem ra đôi lúc cũng không nên đùa quá trớn được.
"Cậu buông tôi ra!"
"Không buông."
"Tôi căn cậu!"
"Chị căn đi, chỉ cần chị hả giận thì cứ dùng sức cần."
Vì thế Liễu Yên Nhi thật sự dùng hàm răng trắng tinh của mình căn lên cánh tay đang ôm lấy cổ cô, hơn nữa còn dùng sức căn, mượn cách này trút hết phẫn nộ và tủi thân trong lòng ra.
Chân khí cực cực khổ khổ tích góp lại đột nhiên hết sạch, đổi lại là ai cũng cảm thấy phãn nộ và uất ức. Liễu Yên Nhi là người thần kinh thô mà cũng suýt tức đến bật khóc.
Căn chết em căn chết em!
Liễu Yên Nhi càng cắn càng dùng sức, vẫn duy trì tư thế này không biết bao lâu, đột nhiên cảm thấy trong miệng truyền đến một vị tanh ngọt, cô bỗng bừng tỉnh, buông hàm răng ra mới phát hiện trên cánh tay Lục Vân đã là một vệt đỏ tươi.
Căn chảy cả máu rồi.
Nhưng Lục Vân lại không rên một tiếng, vẫn ôm chặt thân thể của Liễu Yên Nhi.
"Tiểu Lục Vân....Xin, xin lỗi. Chị không cố ý, cánh tay em đau lắm không!"
Liễu Yên Nhi thật sự muốn cät đứt quan hệ với Lục Vân sao?
Đương nhiên không phải, cô chỉ quá tức giận, nhất thời nổi nóng mà thôi, cho dù hôm nay Lục Vân không ngăn cản, để cô rời đi thì không đến mấy ngày cô cũng sẽ không biết xấu hổ chạy tới tìm Lục Vân.
Tính cách của Liễu Yên Nhi chính là như thế.
Lúc này Lục Vân mới buông tay.
Liễu Yên Nhi xoay người lại, bắt lấy cánh tay chảy máu của Lục Vân đau lòng trách cứ: “Rõ ràng em biết rất đau, vì sao không lên tiếng, nếu em la lên thì chị sẽ không cản mạnh như vậy."
Lục Vân dịu dàng nhìn khuôn mặt quyến rũ gần trong gang tấc của Liễu Yên Nhi, cười nói ì em chọc chị Yên Nhi tức giận, cho dù đau đến mấy em cũng không có câu oán hận nào."
Trong lòng Liễu Yên Nhi tràn qua dòng nước ấm, đôi mắt cũng hơi hơi ướt át, nhẹ nhàng trừng Lục Vân một cái rồi nói: “Thật là ngu ngốc."
Lúc này Thẩm Tĩnh Nghi đã lấy băng gạc tới, hiểu chuyện đưa cho Liễu Yên Nhi.
Lục Vân vốn muốn nói chút vết thương này không cần băng bó, nhưng lại sợ chọc giận Liễu Yên Nhi, đành phải để mặc cô cẩn thận băng bó cho mình.
Băng bó xong, Lục Vân nói: “Chị Yên Nhi, vì đền bù sai lầm trước đó, về sau mỗi ngày em sẽ giúp chị tu luyện một lần, chân khí của chị sẽ nhanh chóng được bổ sung lại:
"Em nói cái gì?"
"Không có gì không có gì, chị Yên Nhi nói gì cũng đúng!"
Lục Vân lập tức chịu thua, chỉ thấy Liễu Yên Nhi hất căm lên, đắc ý nói: “Hừ, biết thì tốt, về sau hiểu chuyện một chút cho chị, lần sau còn dám chọc chị tức giận thì bà thiến luôn."
Nhìn hai chị em này, Thẩm Tĩnh Nghi đứng bên cạnh cảm thấy đầu mình như đang tỏa sáng, cho nên cuối cùng là tôi biến thành bóng đèn sao?