Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 298: Cái này mới gọi là trưởng thành.

====================================================================================================

Liễu Yên Nhi ngồi cách đó không xa nghe trộm, liền thở. dài một phen, quả nhiên em tư đã trưởng thành, đây là cách giải quyết đúng đản nhất, không trốn tránh cũng không lưu luyến, hai người ngồi xuống cùng nhau, mặt đối mặt nói ra những lời muốn nói, rồi cuối cùng để mọi thứ cuốn theo chiều gió.

Cái này mới gọi là trưởng thành.

Hy vọng anh chàng họ Tề này biết điều một chút, nếu không thì, hehe, lão nương hiện tại là một võ giả.

Liễu Yên Nhi liếc nhìn Tê Minh, sau đó đứng dậy, đi theo bọn Lục Vân đi ra khỏi quán cà phê.

Một lúc sau. Một người đàn ông trung niên bước vào.

Trong mắt Tê Minh tràn ngập hàn quang nói: "Chú Minh, giúp cháu xử lý tên nhóc kia."

Vương Băng Ninh vốn đã trở lại bình thường, nhưng Tê Minh lại không cam lòng, nhất là hôm nay lại gặp Vương Băng Ngưng, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, làm anh ta như trở về thời đại học, về những ngày đầu tiên gặp Vương Băng Ngưng.

Cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch, thật sự đã lâu không tự trải nghiệm qua.

Vì vậy, bất kể Lục Vân có phải là công cụ thôi hay không, chỉ cần hẳn hôn Vương Băng Ngưng, hẳn nhất định sẽ phải trả giá. Tê Minh không muốn để lại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào cho mình.

Nghe được lời nói của Tê Minh, người đàn ông trung niên gọi là chú Minh liền cau mày nói: "Chủ nhân, đừng quên mục đích của chúng ta đến Giang Thành."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên, Tê Minh chỉ có thể nói: "Được rồi, chú Minh, cháu biết rồi, việc quan trọng đầu tiên là chúng ta đi tìm vị thần y đó, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cháu mới đến gặp thằng nhóc đó để tính sổ, vậy là được rồi đúng không?"

Lúc này chú Minh mới gật đầu. Tê Minh hỏi: "Mà đúng rồi, vị thần y đó ở đâu?" "Hạnh Lâm Đường."

"Hạnh Lâm Đường.... Hy vọng hắn thật sự là thần y trong truyền thuyết, làm chúng ta đi một chuyến xa như vậy mà không được gì, thì cháu nhất định sẽ đập nát y quán của hẳn”

"Chủ nhân, tôi phải nhắc nhở ngài một lần nữa, chúng ta tới đây để mời người ta về làm việc..."

"Cháu biết, cháu sẽ chú ý."

Tê Minh không kiên nhẫn nói, nhưng trong lòng anh ta không hề quan tâm. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần có năng lực thật, dù bất cứ giá nào cũng mời về.

Chú Minh nhìn thấy bộ dạng của anh ta, läc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm, hai người rất nhanh liền đến Hạnh Lâm Đường.

Nhìn thấy một ông lão đang ngồi xem bệnh, Tê Minh lập tức bước tới nói: "Ngài chính là thần y của Giang Thành gần đây đang đồn đại sao?"

Dư Hồng Văn sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Không phải tôi, mà là sư phụ của tôi."


Vẻ mặt của Dư Hồng Văn dịu đi một chút, ông ta nói: "Để tôi thử xeml"

Sau khi bấm số điện thoại của Lục Vân, nói chuyện vài câu, Dư Hồng Văn liền nhìn về phía hai người họ, nói: "Sư phụ tôi bận, trước tiên nói cho tôi biết là bệnh gì, nếu vội, hắn sẽ tới ngay, nếu không vội, có thể chờ một chút hoặc là để tôi xem bệnh."

"Đợi? Đây là thần y kiểu gì vậy? Hản kiêu ngạo quá đấy, nói cho tôi biết cần bao nhiêu tiên thì hắn mới nhanh chóng tới đây?"

Tê Minh nói không lớn, nhưng giọng nói của anh ta vừa đủ truyền vào ống nghe của Dư Hồng Văn, sau một lúc im lặng, đột nhiên giọng nói của Lục Vân vang lên: "Nói với họ rằng tôi không rảnh, họ không cần phải đợi."

====================================================================================================