Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 273: Đây là kẻ tàn nhãn!

====================================================================================================

Câu “Người mạnh là nhất' được áp dụng vào mọi thời đại, ngay cả thứ gọi là quy tắc cũng có khả năng mất đi hiệu lực. khi mặt với quyền thế ngập trời, chuyện này có thể nhìn ra từ tài khoản đen của Hùng Nhật Huy.

Nếu người đứng sau lưng tập đoàn Khuynh Thành trong sự kiện lần này không phải Lục Vân thì công thức của loại mặt nạ Thần cấp kia nhất định đã biến thành cây rụng tiền của Hùng Nhật Huy.

Tương tự như vậy, nếu hôm nay người chạy tới Hùng gia đòi lời giải thích không phải Lục Vân thì rất có khả năng đã rơi vào kết cục không còn cả xác.

Hiện tại Hùng gia cảm thấy Lục Vân không dễ trêu chọc, vì thế bắt đầu nói muốn ngồi xuống thương lượng, xin hỏi lúc trước các người chạy đi đâu? Đánh không lại thì thương lượng, trên đời này đâu ra chuyện hời như vậy?

Mấy lý lẽ thế tục này chẳng là cái định gì trong mắt Vân Thiên Thần Quân cải!

Cho nên Lục Vân không chút khách sáo mà đá văng Hùng Nhật Huy ngay trước mặt Hùng Phó, hơn nữa còn nâng chân lên đạp thật mạnh xuống, vừa lúc đạp lên vị trí xương bánh chè của Hùng Nhật Huy.

Một tiếng răng rắc giòn tan lập tức vang lên, một khối xương bánh chè của Hùng Nhật Huy bị dập nát, anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

“A ——” Tiếng kêu thê lương làm mọi người trong Hùng gia hãi hùng khiếp vía.

Đây là kẻ tàn nhãn! Tuyệt đối tàn nhãn! Thật sự không để lại chút tình cảm nào cải!

Khi Lục Vân nhấc chân chuẩn bị đi dẫm nát khối xương tiếp theo của Hùng Nhật Huy thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói ẩn chứa tức giận của Hùng Phó: “Chàng trai trẻ, khuyên cậu đừng được đằng chân lên đằng đầu, sức mạnh của Hùng gia chúng tôi không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”

“À?” Lục Vân yên lặng thả bàn chân xuống, trên mặt lộ ra một tia hứng thú.

Đây đã là lần thứ hai hắn nghe thấy câu nói này, và cũng là nguyên nhân Lục Vân một thân một mình đi tới Hùng gia.


Lục Vân lại rất giữ chữ tín, nói cho cơ hội thì cho cơ hội, quả nhiên không phế bỏ chân còn lại của Hùng Nhật Huy, mà nhấc một cái ghế ra, đặt bên cạnh đầu Hùng Nhật Huy rồi ngồi chờ. Đây là một loại sỉ nhục cùng cực.

Hùng Nhật Huy đau khổ kêu gào: “Chó đẻ, chờ chú Thuần lại đây thì mày chết chắc rồi...”

“Ồn ào!” Lục Vân đạp một chân lên cổ anh ta: “Lại sủa bậy một câu thì tao dẫm gãy cổ mày”

Hùng Nhật Huy lập tức không dám kêu gào, nhưng trong. mắt lại dâng lên lửa giận đáng sợ, nghĩ thầm chờ chú Thuần tới thì nhất định phải để thăng chó này chịu sỉ nhục gấp trăm lần.

====================================================================================================