Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 209:

====================================================================================================

Cánh tay của Mã Tam gia đã gãy! ?

Vốn dĩ Thẩm Kim Hoa đang kinh ngạc, sau đó là điên cuồng vui mừng, là cái vui mừng nhất từ trước đến giờ, cho nên cả khuôn mặt của ông lập tức đỏ thành trái cà chua.

Ông dùng mông suy nghĩ cũng biết, người chặt đứt cánh tay Mã Tam gia là ai.

Lục thần y, chính là Lục thần y đó...!

Ban đầu lúc Thẩm Kim Hoa trông thấy Lục Vân đánh chết Hoàng Mi đại tiên, ông đã biết Lục Vân không phải người bình thường, từ lúc ấy ông liền quyết định mình sẽ ôm đùi Lục Vân, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc bảo con gái mình làm người hầu cho Lục Vân.

Hiện tại mới biết đó là một quyết định sáng suốt cỡ nào.

"Cái đùi lớn này, Thẩm gia đã ôm chặt rồi, ai dám đến đoạt, ông đây sẽ dùng lông chân đâm chết hẳn!"

Cảm xúc của Thẩm Kim Hoa càng ngày càng tăng cao, lúc rời khỏi Mã gia, ông vô cùng nghiêm túc kéo Thẩm Tĩnh Nghỉ ra một bên nói: "Tĩnh Nghi, cha có cái nhiệm vụ muốn giao cho con, nhiệm vụ này có liên quan tương lai sau này của Thẩm gia chúng ta."

"Nhiệm vụ gì?”

Thẩm Tĩnh Nghi thấy cha đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy thì sợ hãi đáp.

Chỉ nghe Thẩm Kim Hoa dùng giọng điệu ngưng trọng nói ra: "Cha cho con nửa năm để bắt được ti im của Lục thần y, cho dù là câu dẫn, hay là dùng thuốc mê gì, cũng phải bắt được!"

"Cha, cha đang nói bậy bạ gì đó!" Thẩm Tĩnh Nghỉ trợn mắt nhìn Thẩm Kim Hoa, nói.

Lúc nãy thấy vẻ mặt cha nghiêm túc lạ thường, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, không ngờ ông lại nói ra mấy lời không đứng đắn như vậy.

Sắc mặt Thẩm Kim Hoa trầm xuống: "Con nói cha ăn nói bậy bạ? Đây là đại sự của Thẩm gia chúng ta đó, đây là mệnh lệnh!"


"Được rồi được rồi, người ta cố gắng là được chứ gì!"

Thẩm Tĩnh Nghi nhếch miệng, sau đó len lén liếc nhìn Lục Vân, thấy hắn đang nhìn về bên này thì khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, trong nội tâm như có nai con chạy loạn.

Làm sao cô có thể không muốn mình phát sinh chút gì đó với Lục thần y chứ, thế nhưng cô sợ phụ nữ bên người Lục

thần y quá ưu tú, sợ mình cạnh tranh không nổi...!


"Tiểu Lục Vân, thật sự là hù chết chị rồi, chị còn tưởng rằng chị đã đến trễ rồi chứ!" Diệp Khuynh Thành vui đến phát

khóc, nói.

Lục Vân sờ sờ đầu Diệp Khuynh Thành, cười trêu chọc: "Chị đừng khóc, không phải em vẫn còn nguyên vẹn đây sao!"

"Ai nói chị khóc!"

====================================================================================================