Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 112: “Không được!”

====================================================================================================

"Ngay cả vợ con mình cũng nhẫn tâm ra tay, vậy ông càng không phải là người, nên đánh!"

Lục Vân dùng sức đem băng ghế nện vào trên người đàn ông, cho đến khi cái ghế nát bấy không còn hình dạng.

“Mẹ kiếp! Mày chờ đó cho tao! Còn có hai đứa chúng mày nữa, đừng tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi tay tao, tao sẽ trở lại sớm thôi.”

Người đàn ông khập khiễng rời khỏi khu lều, miệng buông lời tàn nhẫn, rõ ràng là đi gọi thêm người đến.

Lục Vân lấy lại bình tĩnh, xoay người nhìn về phía người phụ nữ hỏi: "Cô à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người phụ nữ khóc một hồi, mới chậm rãi nói ra nguyên do sự tình.

Thì ra người đàn ông kia thật sự là chồng cô, nhưng ông ta không làm tròn trách nhiệm của người chồng và người cha, mỗi ngày không phải uống rượu thì tìm người đánh nhau, là một tên lưu mạnh cặn bã của xã hội.

Mỗi lần uống rượu xong, hoặc là tâm tình không tốt, hẳn liền về nhà đánh đập hai mẹ con.

Người phụ nữ đã sớm muốn ly hôn với ông ta, nhưng mỗi lần cô nhắc tới việc này, thì ông ta liền dỡ thói bạo lực, có lúc. cô bé cũng bị vạ lây theo.

Không còn cách nào khác, vì không muốn bạo lực gia đình tạo thành bóng ma tâm lý cho con gái, người phụ nữ đành phải len lén chuyển nhà, nhưng cho dù liên tục chuyển nhà nhiều lần, đều bị người đàn ông kia tìm được.

Hai mẹ con thật sự đã rơi vào đường cùng.

Nghe xong câu chuyện của người phụ nữ, trong lòng Lục. Vân chỉ cảm thấy bi ai, đàn ông như vậy, thật sự là quá vô liêm SỈ.

“Cô à, cô không nghĩ tới việc báo cảnh sát sao?" Lục Vân hỏi.

"Vô dụng thôi, trước kia tôi đã báo cảnh sát một lần, lúc cảnh sát đến hòa giải, ông ta đã hứa sau này sẽ không đánh chúng tôi nữa, nhưng chờ cảnh sát vừa đi ông ta lại càng đánh nặng hơn, còn uy hiếp tôi nếu còn dám báo cảnh sát sẽ giết chết chúng tôi."

“Con gái tôi còn nhỏ như vậy, tôi thật sự sợ nó sẽ bị tổn thương, cho nên vẫn không dám báo cảnh sát, chỉ có thể chuyển nhà để tránh tên khốn kia”

"Nhưng mà tên khốn kiếp kia quả thực là ác ma, mỗi lần đều có thể tìm được mẹ con chúng tôi, mỗi lần tìm được, lại là một trận đánh tàn bạo, hôm nay nếu không có bác sĩ Lục ở. đây, tôi và Tiểu Tiểu chỉ sợ..."

Người phụ nữ vừa nói, vừa dùng sức đẩy Lục Vân rời đi, nhưng Lục Vân vẫn không nhúc nhích.

Người phụ nữ thất thanh khóc rống lên: "Bác sĩ Lục sao anh lại ngốc như vậy, đây là số mệnh của hai mẹ con chúng tôi, trốn không thoát, nhưng bác sĩ Lục anh với chuyện này không có một chút quan hệ nào, tại sao phải vất vả ở lại cùng hai mẹ con chúng tôi?”

“Tại sao?” Lục Vân ngồi xổm người xuống, lau nước mắt cho Tiểu

Tiểu, nói: "Chỉ dựa vào Tiểu Tiểu gọi tôi một tiếng anh trai, chuyện này Lục Vân tôi quản chắc rồi!"

====================================================================================================