Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 152
====================================================================================================
Giang Hoài rụt tay lại, liếc nhìn khẩu súng người kia đang cầm, khóe môi cong lên: "Tổ trưởng Lý, anh làm gì vậy?"
"Tôi làm gì chả nhẽ cậu không biết?" Lý Khâm hướng nòng súng về phía kệ sách đặt hàng loạt cuốn sổ ghi chép cũ kỹ: "Cấp trên vừa thông báo lão Kỷ bỏ trốn, cậu liền tới đây lấy đồ vật của lão, khó mà thoát khỏi hiềm nghi."
Giang Hoài sửng sốt, quay đầu nhìn kệ sách, bật cười.
"Chỉ có thế thôi à? Làm tôi thót cả tim." Ông cầm lấy cuốn sổ ghi chép khác trên dãy ô vuông rồi bảo Lý Khâm: "Dạo này đang xây dựng lại cơ sở dữ liệu, lão Chương nói phải dùng sổ ghi chép trong năm, nên nhờ tôi tiện đường lấy hộ."
Tầm mắt Lý Khâm đảo qua cuốn sổ ghi chép trong tay ông, sắc mặt hoài nghi.
Giang Hoài tựa vào kệ sách, lộ vẻ khó chịu: "Không tin hả? Vậy anh có thể đọc hồ sơ của tôi trong hệ thống, hoặc gọi cho lão Chương để xác minh, thuận tiện giúp tôi nói với lão, sau này tôi chẳng làm chân sai vặt cho lão nữa. Chỗ tốt chả thấy đâu, lại còn mạo hiểm mạng sống của mình."
Mấy lời cuối mang vài phần tức giận.
Chuyện xây dựng lại cơ sở dữ liệu, trong căn cứ không ai không biết, thời gian gần đây các ban ngành tuy bận rộn nhưng đều coi đó là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu.
Thấy biểu cảm của ông rất tự nhiên, không giống giả vờ, Lý Khâm chậm rãi buông khẩu súng.
"Xin lỗi, gần đây quá nhiều chuyện phát sinh nên thần kinh có hơi nhạy cảm."
Giang Hoài chẳng đồng tình, miễn cưỡng mỉm cười: "Tôi hiểu, mọi người đều thế cả."
Lấy sổ ghi chép xong, Giang Hoài cùng hắn bước ra ngoài.
"Không phải anh phụ trách bên kho vũ khí à? Sao lại tới đây? Hay tôi ở căn cứ ít quá nên nhớ nhầm?"
Lý Khâm thở dài: "Cấp trên ra thông báo khẩn, phải tăng cường bảo mật cơ sở dữ liệu, nên điều tôi tới đây."
Sau khi đóng cửa trung tâm cơ sở dữ liệu, hai người tiện thể ghé khu hút thuốc bên hành lang đối diện.
"Trông coi mấy cuốn sổ cũ nát chắc chán lắm nhỉ?" Giang Hoài rút một điếu thuốc đưa cho hắn rồi tự mình châm một điếu khác: "Nào có như trông coi vũ khí, vui vẻ lau nòng súng mỗi ngày."
"Đúng vậy!" Lý Khâm dựa vào tường, rít mạnh một hơi, vẻ mặt buồn bã: "Chẳng biết sau này có được điều chuyển về không, sầu hết cả người."
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay mảnh khảnh, làn khói trắng mỏng manh chậm rãi bay lên.
Giang Hoài cười khẽ: "Nên suy nghĩ tích cực một chút, bên này nhàn nhã hơn bên kia, chỉ có mỗi một mình, anh có thể không làm mà vẫn có ăn."
Lý Khâm bực bội khó tả: "Nhưng nghĩ thế vẫn thấy chán, ai đời chẳng có lấy một người để trò chuyện."
"Ừm... nói vậy cũng phải... " Giang Hoài phun ngụm khói trắng, ý cười trên môi sâu hơn: "Đôi khi tôi cũng cảm thấy thật tẻ nhạt, cuộc sống thế này chẳng biết còn kéo dài bao nhiêu lâu nữa?"
Lý Khâm bỗng cảm thấy hoa mắt, khó chịu lắc lắc đầu, lại cảm giác đầu càng ngày càng nặng.
"Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn cảnh giác đứng thẳng, lại phát hiện bản thân đứng không vững, chợt nhận ra điều gì đó không đúng, hắn ngẩng phắt đầu nhìn Giang Hoài: "Thuốc này có vấn đề! Cậu... cậu..."
Giang Hoài ngậm thuốc lá, nhìn hắn mỉm cười.
"Tôi?"
"Là mày...!"
Lý Khâm sờ khẩu súng giắt sau thắt lưng, nhưng chưa kịp chạm vào đã đập mặt xuống đất, bất tỉnh.
Giang Hoài nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, nhàn nhã bước ra ngoài.
Thêm 56 giây nữa, người này sẽ ngừng thở trong giấc ngủ mơ.
Được nửa đường, chân ông bỗng khựng lại.
"Tại sao hút thuốc lại chả phải thứ tốt lành?"
Ông hầm hừ lẩm bẩm mãi một câu, không đành lòng dụi điếu thuốc vào khay rô bốt tái chế.
Nhanh chóng quay trở lại trung tâm cơ sở dữ liệu, Giang Hoài vừa đi vừa gọi cho Dung Thời.
Dung Thời nhanh chóng xuất hiện trên cửa sổ ảo phóng đại.
"Tôi đã tìm được tư liệu rồi." Giang Hoài đeo bao tay, rà quét một loạt cuốn sổ ghi chép, nói rất nhanh: "Cậu bảo có thể giúp tôi xử lý thiết bị giám sát?"
Trong ký túc xá, liên lạc vừa được kết nối, trước mắt Dung Thời hiện lên hai cửa sổ ảo, một cửa sổ là Giang Hoài, một cửa sổ dày dặc chữ viết và ký tự.
"Vâng." Ngón tay Dung Thời múa trên bàn phím ảo, giọng bình tĩnh: "Cẩn thận quản lý viên ở cơ sở dữ liệu, trên người chú có súng không?"
Tốc độ rà quét của Giang Hoài rất nhanh, trung bình một cuốn chưa mất đến một phút.
"Không."
Dung Thời nhíu mày, có chút hối hận với quyết định của mình.
Tuy hắn tin tưởng có thể đảm bảo ba vợ bình yên vô sự, nhưng lỡ xảy ra chuyện thì hắn phải đối mặt với Bé Mèo thế nào?
Giang Hoài: "Không cần lo quản lý viên, hiện tại hắn đã tắt thở."
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Vậy liệu có bị bại lộ không?"
Rà quét xong, Giang Hoài đặt toàn bộ tư liệu vào vị trí cũ, gỡ bao tay bỏ vào túi, xoay người rời đi.
"Hết thảy đồ vật cần thiết đã thu thập xong, có bại lộ hay không chả quan trọng."
Bước tới cửa, ông xác nhận lại lần nữa: "Xử lý thiết bị giám sát chưa?"
Dung Thời: "Không thành vấn đề, đã thiết lập phát sóng với thời gian ngẫu nhiên, nhưng chú vẫn nên cẩn thận."
Muốn điều khiển hệ thống giám sát bên này thì phải giữ liên lạc, để đề phòng, Giang Hoài thu nhỏ cửa sổ, kéo ống tay áo che thiết bị đầu cuối trên cổ tay, mở cửa bước ra ngoài.
Ông thong thả dạo qua trung tâm cơ sở dữ liệu rồi trở lại trung tâm nghiên cứu phát minh, mang cuốn sổ ghi ghép cho lão Chương.
Lão Chương nhận sổ, cười hì hì bảo: "Tiểu Quý à, chẳng biết có phiền nếu nhờ cậu gửi bản báo cáo này cho lão Lưu hay không, cảm ơn cậu."
Giang Hoài đẩy trở lại, mỉm cười bảo: "Đến giờ tôi phải quay về rồi, nếu không chỉ sợ bị nghi ngờ, xin lỗi."
Lão Chương thất vọng thở dài: "Đành thôi vậy."
"Ờ, gặp lại sau." Giang Hoài vẫy tay tạm biệt ông ta và mọi người trong văn phòng, xoay lưng bước ra cửa.
Sớm hay muộn xác chết kia cũng bị phát hiện, nếu không mau rời đi, e rằng lối ra sẽ bị phong tỏa, tới lúc đó lại phải giằng co một phen.
Thuận lợi qua cửa, Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Mới được vài bước, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của lão Chương, chân Giang Hoài khựng lại, tròng mắt khép hờ ấp ủ sát ý.
Ông xoay người, nhìn lão Chương cười: "Gì thế?"
Lão Chương thò ra khỏi cửa, hạ thấp giọng: "Lần tới quay lại tôi mời cậu bữa cơm nhé."
Nhìn ông ta đóng cửa, nụ cười trên mặt Giang Hoài biến mất, ông tăng tốc đi về phía hành lang dẫn tới lối ra.
Trong ký túc xá, Dung Thời tập trung tinh thần cao độ, không ngừng kiểm tra thiết bị theo dõi trên đường, bảo đảm không có bất luận vấn đề gì, quả thực còn căng thẳng hơn cả bản thân hắn có mặt tại hiện trường.
Cho tới lúc chiếc xe bay chở Giang Hoài rời khỏi căn cứ chừng mười phút, Dung Thời mới phát hiện trán mình lấm tấm mồ hôi.
Giang Hoài thiết lập đường bay tự động, cầm một lọ phun sương xịt vào mặt.
Một lát sau, da trên cằm ông xuất hiện nếp gấp.
Giang Hoài hạ gương xuống, xé bỏ lớp ngụy trang trên mặt.
Dung Thời kết nối với hệ thống lái của chiếc xe để giám sát phía sau, đề phòng có kẻ đuổi theo.
Vừa ngẩng đầu, hắn tròn xoe mắt, đồng tử co rụt, suýt tưởng mình nhìn thấy Bé Mèo Tống.
Xé bỏ lớp ngụy trang ngột ngạt xong, Giang Hoài thở phào một hơi.
Ông mở lại cửa sổ liên lạc, thuận tay rút điếu thuốc trong chiếc hộp nhỏ bên cạnh rồi ngậm vào miệng.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Dung Thời, ông lấy bật lửa ra, mỉm cười: "Sao thế, gương mặt này của tôi dọa người lắm hả?"
Hắn bình tĩnh lại, lạnh nhạt đáp: "Chỉ hơi kinh ngạc thôi ạ, cháu cứ tưởng Tiểu Du hút thuốc, trong nháy mắt muốn đánh mông em ấy."
Giang Hoài: "............"
Ông ngừng châm thuốc, lẳng lặng cất chiếc bật lửa đi.
Truyền dữ liệu thành công, Dung Thời lưu lại, hạ thấp giọng hỏi: "Kế hoạch tiếp theo của chú là gì?"
Giang Hoài ngậm điếu thuốc chưa đốt cho đỡ thèm.
"Đổi khuôn mặt khác tới thăm mấy quân đoàn xem sao."
Dung Thời do dự nói: "Thời gian tới quân đội ngày càng hỗn loạn, ở bên ngoài một mình quá nguy hiểm, chú có cân nhắc chuyện đến tinh cầu Học Phủ không? Giáo sư Kỷ và giáo sư Tần đã bắt tay vào nghiên cứu thuốc điều trị, nhất định chú giúp đỡ được rất nhiều."
Giang Hoài trêu chọc: "Cậu có thể che giấu tâm tư của mình sâu hơn đấy."
Đằng nào cũng bị vạch trần, Dung Thời dứt khoát bảo: "Tiểu Du rất cần chú, chú có ảnh hưởng lớn đối với em ấy."
Giang Hoài tò mò: "So với cậu thì thế nào?"
Dung Thời ngẫm nghĩ: "Chú không thể so với cháu."
Giang Hoài: "..."
Ông lắc đầu bật cười, nhìn về phía trước, trầm mặc hồi lâu.
"Tôi sẽ cân nhắc."
Vừa ngắt máy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
"Em rất cần ai?" Tống Du đi vào, lấy hai chai nước đá ngồi xuống bên cạnh Dung Thời: "Vừa trò chuyện với người nào?"
"Giang Hoài." Dung Thời nhận lấy một chai: "Đã lấy được dữ liệu."
Động tác uống nước của Tống Du khựng lại: "Nhanh thế á?"
Dung Thời: "Đúng lúc chú ấy theo quân đoàn 6 tới khu F03 trên V99 khai hoang."
Thấy cậu lộ vẻ nghi ngờ, hắn bèn chuyển đề tài: "Tình hình bên kia sao rồi?"
Khả năng nghiên cứu thuốc điều trị là một quá trình lâu dài, cứ vậy đặt phòng thí nghiệm ở nhà giáo sư Tần không thích hợp lắm.
Để chọn vị trí của phòng thí nghiệm, cả hai nghĩ mãi, cuối cùng quyết định chọn vị trí gần chi nhánh Viện nghiên cứu trung ương.
Khu vực đó vắng vẻ, nhỡ xảy ra chuyện dễ giải quyết, lại thuận lợi cho việc ẩn nấp.
Vừa nhắc tới, sắc mặt Tống Du lạnh lẽo: "Mới hai ngày đã xuất hiện ba đợt sóng người."
Kỷ Minh chạy trốn còn nghiêm trọng hơn chuyện trung tâm cơ sở dữ liệu bị nổ, để cướp lại người, tổ chức ngày càng trắng trợn.
Dung Thời suy tư: "Sau này hành động tương tự như thế càng nhiều, bây giờ điều anh lo lắng nhất là trong cung..."
Chưa dứt lời, thiết bị đầu cuối của Tống Du vang lên.
Vương hậu Kỷ Linh gọi tới.
Tống Du và Dung Thời liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều có linh cảm không tốt.
Liên lạc kết nối, gương mặt lạnh lùng cao quý của Kỷ Linh phóng đại trên màn hình ảo.
Tống Du chưa bao giờ hòa nhã với ông ta, giọng cậu lạnh lẽo: "Có việc gì?"
Kỷ Linh ngồi trong tẩm cung, dáng vẻ tiều tụy, khóe mắt ửng đỏ.
Sau lưng ông ta, quốc vương nằm trên giường lớn, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
"Phụ vương con đột nhiên nhiễm bệnh nặng, hiện tại đang được cấp cứu, con mau trở về đi, ba... ba sợ lắm..."
Nói được nửa chừng, Kỷ Linh nghẹn ngào, giơ tay lau khóe mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ Tống Chinh, sắc mặt Tống Du thay đổi hẳn, cậu đứng bật dậy.
"Ông đã làm gì ông ấy?"
Kỷ Linh khịt mũi, tủi thân nói: "Ông ấy làm lụng vất vả ngày đêm vì việc nước, hôm nào cũng thức tới khuya, ba khuyên không được, cơ thể có làm bằng sắt cũng đâu có trụ nổi, hu hu hu..."
"Mẹ kiếp đừng bày trò!" Tống Du bị thái độ làm bộ làm tịch của ông ta chọc giận: "Dám ra tay với phụ vương tôi, ông đừng nghĩ tới chuyện sống sót rời khỏi cung!"
Kỷ Linh khịt mũi, khóe môi bỗng nở nụ cười vặn vẹo.
"Tình cha con thật khiến người ta cảm động, vậy mày thử nhìn xem, tao và phụ vương mày, ai – chết – trước!"
Tống Du: "Ông dám?"
Kỷ Linh bật cười.
"Nói thế nào nhỉ? Tao đang cố gắng chăm sóc chồng bị bệnh nặng, so với một đứa con bất hiếu như mày thì tốt hơn nhiều."
Tống Du: "Kỷ Linh!"
Kỷ Linh ung dung nhấp ngụm trà, mỉm cười đắc ý.
"Trong vòng hai ngày phải trở lại tinh cầu Đế Đô, nếu không tao chẳng đảm bảo liệu mày có cơ hội gặp lại ông ấy lần cuối hay không đâu."
Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay rồi ngắt máy.
"Ông...!"
Tống Du nhìn màn hình đen ngòm, đầu óc trống rỗng.
Dung Thời sắc mặt tối tăm, mày nhíu chặt.
Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Cục diện ban đầu, các phe phái đều dè chừng lẫn nhau, sợ rút dây động rừng, mỗi bước đi vô cùng cẩn thận.
Còn bây giờ, cục diện đã bị phá vỡ hoàn toàn. Sau khi Kỷ Linh liên tiếp gặp đả kích thì bắt đầu phản công, trong tình thế không cướp lại được Kỷ Minh, ông ta đã dùng con át chủ bài là quốc vương Tống Chinh để kiềm chế Tống Du, với ý đồ lật ngược tình thế.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tống Du, thì thầm an ủi: "Đừng nóng nảy, gọi cho chú Bạc xem thế nào."
Tống Du vội vã tìm số liên lạc của Bạc Vinh.
Một hồi lâu bên kia mới bắt máy.
Tống Du: "Cha cháu làm sao vậy?"
Bạc Vinh sắc mặt tiều tụy, thoạt nhìn lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi.
"Sáng hôm qua, bệ hạ đột nhiên ngã gục trong phòng làm việc và được đưa đi cấp cứu, vương hậu liên kết với nghị viện và đội ngũ y tế kiểm soát toàn bộ cục diện, bây giờ ngay cả tôi cũng không được gặp bệ hạ."
"Đột nhiên ngã gục?" Tống Du bàng hoàng: "Lúc ấy chú có mặt đó không? Liệu có phải ông ta dùng chất dẫn dụ khống chế phụ vương hay không?"
Bạc Vinh nặng nề lắc đầu: "Đã kiểm tra, trong không khí không tồn đọng chất dẫn dụ."
Cứ vậy để Kỷ Linh dễ dàng đạt được ý đồ, Tống Du tức giận không để đâu cho hết, chẳng biết tức giận vì phụ vương kém cỏi, hay vì Kỷ Linh xảo trá quỷ quyệt.
"Chuyện quan trọng như vậy, sao chú không báo cho cháu biết?"
Bạc Vinh cụp mắt, hạ thấp giọng: "Trước đó bệ hạ đã dặn dò, ông ấy xảy ra chuyện gì cũng không được nói với ngài, cho dù ai liên lạc, ngài cũng không được quay trở về."
Tống Du chẳng dám tin, nhất thời đầu óc hỗn loạn không tiêu hóa nổi ý tứ những lời này.
"Nghĩa là sao? Bảo cháu mặc kệ ông ấy ư?"
Bạc Vinh vẻ mặt trầm ổn: "Ngài hãy coi như không biết chuyện gì xảy ra đi."
Tống Du chẳng kiểm soát nổi cảm xúc, cậu im lặng, xoay lưng bước ra ngoài.
"Tiểu Du!" Dung Thời vội ngăn cản: "Bình tĩnh lại đã."
"Anh bảo em phải bình tĩnh thế nào?" Tống Du gạt tay hắn ra: "Lão già kia muốn chết!"
Dung Thời giữ chặt bàn tay đang cố giãy giụa, ôm lấy người.
"Chú Bạc." Hắn nhìn màn hình ảo: "Thời gian tới trong cung có bất cứ tình huống gì, làm ơn hãy báo cáo thật chi tiết, việc này đối với chúng cháu vô cùng quan trọng."
Bạc Vinh gật đầu: "Được."
Dung Thời: "Mặt khác, cháu có chuyện muốn nhờ chú hỗ trợ."
Ngắt liên lạc, Dung Thời xoay người trong lòng lại, ôm thật chặt.
"Đừng lo lắng, ông ấy sẽ ổn thôi."
"Ông ấy dựa vào đâu mà không cho em trở về?" Tống Du vùi đầu vào lòng hắn, cười nhạo: "Ngay cả một Omega cũng chẳng đối phó nổi, hôn quân vô dụng."
"Giữ kẻ thù bên người mà đấu không lại, cũng chẳng nỡ giết, thật ra ông ấy rất tuyệt tình với đứa con trai nhưng lại quá nhân đạo với kẻ thù."
Cảm thấy cổ áo ẩm ướt, tim Dung Thời nhói đau, hắn không ngừng hôn lên tóc cậu, thấp giọng an ủi: "Nếu ông ấy dặn dò chú Bạc, chứng tỏ ông ấy đã lường trước mọi chuyện, sự việc nhất định không tệ đến thế đâu."
Đêm khuya, Dung Thời mở bừng mắt, vòng tay đã trống rỗng.
Hắn xốc chăn lên, lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong phòng khách tối om, Tống Du mặc quần áo xong, khom người giắt súng vào thắt lưng, nhẹ nhàng đi về phía cửa.
Đang đi, đèn trong phòng đột ngột sáng chói, giọng Dung Thời vang lên từ phía sau.
"Em định đi đâu?"
Tống Du đứng yên, bàn tay rũ bên hông siết chặt.
"Em không thể mặc kệ."
Dung Thời bước tới: "Có bao nhiêu người bên ngoài tinh cầu này chờ em chui đầu vào lưới, biết rõ đó là cái bẫy mà em vẫn muốn nhảy sao?"
"Em chỉ có một người cha thôi." Tống Du quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ: "Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?"
Bốn mắt nhìn nhau, Dung Thời nắm lấy tay cậu.
"Được, anh đi cùng với em..."
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo ba: Nghe đâu ta bị con trai quản thì phải? [Dụi tàn thuốc, ngực đau đớn.jpg]
Mèo cha: Nghe đâu ta bị con trai mắng thì phải? [Nằm xuống, bình yên.jpg]
Dung Thỏ Thỏ: Chú mèo bạo lực sẽ có mặt tại chiến trường sau năm giây nữa, hãy chuẩn bị sẵn tinh thần (bị cào trầy xước).
"Tôi làm gì chả nhẽ cậu không biết?" Lý Khâm hướng nòng súng về phía kệ sách đặt hàng loạt cuốn sổ ghi chép cũ kỹ: "Cấp trên vừa thông báo lão Kỷ bỏ trốn, cậu liền tới đây lấy đồ vật của lão, khó mà thoát khỏi hiềm nghi."
Giang Hoài sửng sốt, quay đầu nhìn kệ sách, bật cười.
"Chỉ có thế thôi à? Làm tôi thót cả tim." Ông cầm lấy cuốn sổ ghi chép khác trên dãy ô vuông rồi bảo Lý Khâm: "Dạo này đang xây dựng lại cơ sở dữ liệu, lão Chương nói phải dùng sổ ghi chép trong năm, nên nhờ tôi tiện đường lấy hộ."
Tầm mắt Lý Khâm đảo qua cuốn sổ ghi chép trong tay ông, sắc mặt hoài nghi.
Giang Hoài tựa vào kệ sách, lộ vẻ khó chịu: "Không tin hả? Vậy anh có thể đọc hồ sơ của tôi trong hệ thống, hoặc gọi cho lão Chương để xác minh, thuận tiện giúp tôi nói với lão, sau này tôi chẳng làm chân sai vặt cho lão nữa. Chỗ tốt chả thấy đâu, lại còn mạo hiểm mạng sống của mình."
Mấy lời cuối mang vài phần tức giận.
Chuyện xây dựng lại cơ sở dữ liệu, trong căn cứ không ai không biết, thời gian gần đây các ban ngành tuy bận rộn nhưng đều coi đó là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu.
Thấy biểu cảm của ông rất tự nhiên, không giống giả vờ, Lý Khâm chậm rãi buông khẩu súng.
"Xin lỗi, gần đây quá nhiều chuyện phát sinh nên thần kinh có hơi nhạy cảm."
Giang Hoài chẳng đồng tình, miễn cưỡng mỉm cười: "Tôi hiểu, mọi người đều thế cả."
Lấy sổ ghi chép xong, Giang Hoài cùng hắn bước ra ngoài.
"Không phải anh phụ trách bên kho vũ khí à? Sao lại tới đây? Hay tôi ở căn cứ ít quá nên nhớ nhầm?"
Lý Khâm thở dài: "Cấp trên ra thông báo khẩn, phải tăng cường bảo mật cơ sở dữ liệu, nên điều tôi tới đây."
Sau khi đóng cửa trung tâm cơ sở dữ liệu, hai người tiện thể ghé khu hút thuốc bên hành lang đối diện.
"Trông coi mấy cuốn sổ cũ nát chắc chán lắm nhỉ?" Giang Hoài rút một điếu thuốc đưa cho hắn rồi tự mình châm một điếu khác: "Nào có như trông coi vũ khí, vui vẻ lau nòng súng mỗi ngày."
"Đúng vậy!" Lý Khâm dựa vào tường, rít mạnh một hơi, vẻ mặt buồn bã: "Chẳng biết sau này có được điều chuyển về không, sầu hết cả người."
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay mảnh khảnh, làn khói trắng mỏng manh chậm rãi bay lên.
Giang Hoài cười khẽ: "Nên suy nghĩ tích cực một chút, bên này nhàn nhã hơn bên kia, chỉ có mỗi một mình, anh có thể không làm mà vẫn có ăn."
Lý Khâm bực bội khó tả: "Nhưng nghĩ thế vẫn thấy chán, ai đời chẳng có lấy một người để trò chuyện."
"Ừm... nói vậy cũng phải... " Giang Hoài phun ngụm khói trắng, ý cười trên môi sâu hơn: "Đôi khi tôi cũng cảm thấy thật tẻ nhạt, cuộc sống thế này chẳng biết còn kéo dài bao nhiêu lâu nữa?"
Lý Khâm bỗng cảm thấy hoa mắt, khó chịu lắc lắc đầu, lại cảm giác đầu càng ngày càng nặng.
"Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy?" Hắn cảnh giác đứng thẳng, lại phát hiện bản thân đứng không vững, chợt nhận ra điều gì đó không đúng, hắn ngẩng phắt đầu nhìn Giang Hoài: "Thuốc này có vấn đề! Cậu... cậu..."
Giang Hoài ngậm thuốc lá, nhìn hắn mỉm cười.
"Tôi?"
"Là mày...!"
Lý Khâm sờ khẩu súng giắt sau thắt lưng, nhưng chưa kịp chạm vào đã đập mặt xuống đất, bất tỉnh.
Giang Hoài nhìn thời gian trên thiết bị đầu cuối, nhàn nhã bước ra ngoài.
Thêm 56 giây nữa, người này sẽ ngừng thở trong giấc ngủ mơ.
Được nửa đường, chân ông bỗng khựng lại.
"Tại sao hút thuốc lại chả phải thứ tốt lành?"
Ông hầm hừ lẩm bẩm mãi một câu, không đành lòng dụi điếu thuốc vào khay rô bốt tái chế.
Nhanh chóng quay trở lại trung tâm cơ sở dữ liệu, Giang Hoài vừa đi vừa gọi cho Dung Thời.
Dung Thời nhanh chóng xuất hiện trên cửa sổ ảo phóng đại.
"Tôi đã tìm được tư liệu rồi." Giang Hoài đeo bao tay, rà quét một loạt cuốn sổ ghi chép, nói rất nhanh: "Cậu bảo có thể giúp tôi xử lý thiết bị giám sát?"
Trong ký túc xá, liên lạc vừa được kết nối, trước mắt Dung Thời hiện lên hai cửa sổ ảo, một cửa sổ là Giang Hoài, một cửa sổ dày dặc chữ viết và ký tự.
"Vâng." Ngón tay Dung Thời múa trên bàn phím ảo, giọng bình tĩnh: "Cẩn thận quản lý viên ở cơ sở dữ liệu, trên người chú có súng không?"
Tốc độ rà quét của Giang Hoài rất nhanh, trung bình một cuốn chưa mất đến một phút.
"Không."
Dung Thời nhíu mày, có chút hối hận với quyết định của mình.
Tuy hắn tin tưởng có thể đảm bảo ba vợ bình yên vô sự, nhưng lỡ xảy ra chuyện thì hắn phải đối mặt với Bé Mèo thế nào?
Giang Hoài: "Không cần lo quản lý viên, hiện tại hắn đã tắt thở."
Dung Thời: "..."
Dung Thời: "Vậy liệu có bị bại lộ không?"
Rà quét xong, Giang Hoài đặt toàn bộ tư liệu vào vị trí cũ, gỡ bao tay bỏ vào túi, xoay người rời đi.
"Hết thảy đồ vật cần thiết đã thu thập xong, có bại lộ hay không chả quan trọng."
Bước tới cửa, ông xác nhận lại lần nữa: "Xử lý thiết bị giám sát chưa?"
Dung Thời: "Không thành vấn đề, đã thiết lập phát sóng với thời gian ngẫu nhiên, nhưng chú vẫn nên cẩn thận."
Muốn điều khiển hệ thống giám sát bên này thì phải giữ liên lạc, để đề phòng, Giang Hoài thu nhỏ cửa sổ, kéo ống tay áo che thiết bị đầu cuối trên cổ tay, mở cửa bước ra ngoài.
Ông thong thả dạo qua trung tâm cơ sở dữ liệu rồi trở lại trung tâm nghiên cứu phát minh, mang cuốn sổ ghi ghép cho lão Chương.
Lão Chương nhận sổ, cười hì hì bảo: "Tiểu Quý à, chẳng biết có phiền nếu nhờ cậu gửi bản báo cáo này cho lão Lưu hay không, cảm ơn cậu."
Giang Hoài đẩy trở lại, mỉm cười bảo: "Đến giờ tôi phải quay về rồi, nếu không chỉ sợ bị nghi ngờ, xin lỗi."
Lão Chương thất vọng thở dài: "Đành thôi vậy."
"Ờ, gặp lại sau." Giang Hoài vẫy tay tạm biệt ông ta và mọi người trong văn phòng, xoay lưng bước ra cửa.
Sớm hay muộn xác chết kia cũng bị phát hiện, nếu không mau rời đi, e rằng lối ra sẽ bị phong tỏa, tới lúc đó lại phải giằng co một phen.
Thuận lợi qua cửa, Giang Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Mới được vài bước, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi của lão Chương, chân Giang Hoài khựng lại, tròng mắt khép hờ ấp ủ sát ý.
Ông xoay người, nhìn lão Chương cười: "Gì thế?"
Lão Chương thò ra khỏi cửa, hạ thấp giọng: "Lần tới quay lại tôi mời cậu bữa cơm nhé."
Nhìn ông ta đóng cửa, nụ cười trên mặt Giang Hoài biến mất, ông tăng tốc đi về phía hành lang dẫn tới lối ra.
Trong ký túc xá, Dung Thời tập trung tinh thần cao độ, không ngừng kiểm tra thiết bị theo dõi trên đường, bảo đảm không có bất luận vấn đề gì, quả thực còn căng thẳng hơn cả bản thân hắn có mặt tại hiện trường.
Cho tới lúc chiếc xe bay chở Giang Hoài rời khỏi căn cứ chừng mười phút, Dung Thời mới phát hiện trán mình lấm tấm mồ hôi.
Giang Hoài thiết lập đường bay tự động, cầm một lọ phun sương xịt vào mặt.
Một lát sau, da trên cằm ông xuất hiện nếp gấp.
Giang Hoài hạ gương xuống, xé bỏ lớp ngụy trang trên mặt.
Dung Thời kết nối với hệ thống lái của chiếc xe để giám sát phía sau, đề phòng có kẻ đuổi theo.
Vừa ngẩng đầu, hắn tròn xoe mắt, đồng tử co rụt, suýt tưởng mình nhìn thấy Bé Mèo Tống.
Xé bỏ lớp ngụy trang ngột ngạt xong, Giang Hoài thở phào một hơi.
Ông mở lại cửa sổ liên lạc, thuận tay rút điếu thuốc trong chiếc hộp nhỏ bên cạnh rồi ngậm vào miệng.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Dung Thời, ông lấy bật lửa ra, mỉm cười: "Sao thế, gương mặt này của tôi dọa người lắm hả?"
Hắn bình tĩnh lại, lạnh nhạt đáp: "Chỉ hơi kinh ngạc thôi ạ, cháu cứ tưởng Tiểu Du hút thuốc, trong nháy mắt muốn đánh mông em ấy."
Giang Hoài: "............"
Ông ngừng châm thuốc, lẳng lặng cất chiếc bật lửa đi.
Truyền dữ liệu thành công, Dung Thời lưu lại, hạ thấp giọng hỏi: "Kế hoạch tiếp theo của chú là gì?"
Giang Hoài ngậm điếu thuốc chưa đốt cho đỡ thèm.
"Đổi khuôn mặt khác tới thăm mấy quân đoàn xem sao."
Dung Thời do dự nói: "Thời gian tới quân đội ngày càng hỗn loạn, ở bên ngoài một mình quá nguy hiểm, chú có cân nhắc chuyện đến tinh cầu Học Phủ không? Giáo sư Kỷ và giáo sư Tần đã bắt tay vào nghiên cứu thuốc điều trị, nhất định chú giúp đỡ được rất nhiều."
Giang Hoài trêu chọc: "Cậu có thể che giấu tâm tư của mình sâu hơn đấy."
Đằng nào cũng bị vạch trần, Dung Thời dứt khoát bảo: "Tiểu Du rất cần chú, chú có ảnh hưởng lớn đối với em ấy."
Giang Hoài tò mò: "So với cậu thì thế nào?"
Dung Thời ngẫm nghĩ: "Chú không thể so với cháu."
Giang Hoài: "..."
Ông lắc đầu bật cười, nhìn về phía trước, trầm mặc hồi lâu.
"Tôi sẽ cân nhắc."
Vừa ngắt máy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
"Em rất cần ai?" Tống Du đi vào, lấy hai chai nước đá ngồi xuống bên cạnh Dung Thời: "Vừa trò chuyện với người nào?"
"Giang Hoài." Dung Thời nhận lấy một chai: "Đã lấy được dữ liệu."
Động tác uống nước của Tống Du khựng lại: "Nhanh thế á?"
Dung Thời: "Đúng lúc chú ấy theo quân đoàn 6 tới khu F03 trên V99 khai hoang."
Thấy cậu lộ vẻ nghi ngờ, hắn bèn chuyển đề tài: "Tình hình bên kia sao rồi?"
Khả năng nghiên cứu thuốc điều trị là một quá trình lâu dài, cứ vậy đặt phòng thí nghiệm ở nhà giáo sư Tần không thích hợp lắm.
Để chọn vị trí của phòng thí nghiệm, cả hai nghĩ mãi, cuối cùng quyết định chọn vị trí gần chi nhánh Viện nghiên cứu trung ương.
Khu vực đó vắng vẻ, nhỡ xảy ra chuyện dễ giải quyết, lại thuận lợi cho việc ẩn nấp.
Vừa nhắc tới, sắc mặt Tống Du lạnh lẽo: "Mới hai ngày đã xuất hiện ba đợt sóng người."
Kỷ Minh chạy trốn còn nghiêm trọng hơn chuyện trung tâm cơ sở dữ liệu bị nổ, để cướp lại người, tổ chức ngày càng trắng trợn.
Dung Thời suy tư: "Sau này hành động tương tự như thế càng nhiều, bây giờ điều anh lo lắng nhất là trong cung..."
Chưa dứt lời, thiết bị đầu cuối của Tống Du vang lên.
Vương hậu Kỷ Linh gọi tới.
Tống Du và Dung Thời liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều có linh cảm không tốt.
Liên lạc kết nối, gương mặt lạnh lùng cao quý của Kỷ Linh phóng đại trên màn hình ảo.
Tống Du chưa bao giờ hòa nhã với ông ta, giọng cậu lạnh lẽo: "Có việc gì?"
Kỷ Linh ngồi trong tẩm cung, dáng vẻ tiều tụy, khóe mắt ửng đỏ.
Sau lưng ông ta, quốc vương nằm trên giường lớn, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
"Phụ vương con đột nhiên nhiễm bệnh nặng, hiện tại đang được cấp cứu, con mau trở về đi, ba... ba sợ lắm..."
Nói được nửa chừng, Kỷ Linh nghẹn ngào, giơ tay lau khóe mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ Tống Chinh, sắc mặt Tống Du thay đổi hẳn, cậu đứng bật dậy.
"Ông đã làm gì ông ấy?"
Kỷ Linh khịt mũi, tủi thân nói: "Ông ấy làm lụng vất vả ngày đêm vì việc nước, hôm nào cũng thức tới khuya, ba khuyên không được, cơ thể có làm bằng sắt cũng đâu có trụ nổi, hu hu hu..."
"Mẹ kiếp đừng bày trò!" Tống Du bị thái độ làm bộ làm tịch của ông ta chọc giận: "Dám ra tay với phụ vương tôi, ông đừng nghĩ tới chuyện sống sót rời khỏi cung!"
Kỷ Linh khịt mũi, khóe môi bỗng nở nụ cười vặn vẹo.
"Tình cha con thật khiến người ta cảm động, vậy mày thử nhìn xem, tao và phụ vương mày, ai – chết – trước!"
Tống Du: "Ông dám?"
Kỷ Linh bật cười.
"Nói thế nào nhỉ? Tao đang cố gắng chăm sóc chồng bị bệnh nặng, so với một đứa con bất hiếu như mày thì tốt hơn nhiều."
Tống Du: "Kỷ Linh!"
Kỷ Linh ung dung nhấp ngụm trà, mỉm cười đắc ý.
"Trong vòng hai ngày phải trở lại tinh cầu Đế Đô, nếu không tao chẳng đảm bảo liệu mày có cơ hội gặp lại ông ấy lần cuối hay không đâu."
Nói xong, ông ta vẫy vẫy tay rồi ngắt máy.
"Ông...!"
Tống Du nhìn màn hình đen ngòm, đầu óc trống rỗng.
Dung Thời sắc mặt tối tăm, mày nhíu chặt.
Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Cục diện ban đầu, các phe phái đều dè chừng lẫn nhau, sợ rút dây động rừng, mỗi bước đi vô cùng cẩn thận.
Còn bây giờ, cục diện đã bị phá vỡ hoàn toàn. Sau khi Kỷ Linh liên tiếp gặp đả kích thì bắt đầu phản công, trong tình thế không cướp lại được Kỷ Minh, ông ta đã dùng con át chủ bài là quốc vương Tống Chinh để kiềm chế Tống Du, với ý đồ lật ngược tình thế.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tống Du, thì thầm an ủi: "Đừng nóng nảy, gọi cho chú Bạc xem thế nào."
Tống Du vội vã tìm số liên lạc của Bạc Vinh.
Một hồi lâu bên kia mới bắt máy.
Tống Du: "Cha cháu làm sao vậy?"
Bạc Vinh sắc mặt tiều tụy, thoạt nhìn lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi.
"Sáng hôm qua, bệ hạ đột nhiên ngã gục trong phòng làm việc và được đưa đi cấp cứu, vương hậu liên kết với nghị viện và đội ngũ y tế kiểm soát toàn bộ cục diện, bây giờ ngay cả tôi cũng không được gặp bệ hạ."
"Đột nhiên ngã gục?" Tống Du bàng hoàng: "Lúc ấy chú có mặt đó không? Liệu có phải ông ta dùng chất dẫn dụ khống chế phụ vương hay không?"
Bạc Vinh nặng nề lắc đầu: "Đã kiểm tra, trong không khí không tồn đọng chất dẫn dụ."
Cứ vậy để Kỷ Linh dễ dàng đạt được ý đồ, Tống Du tức giận không để đâu cho hết, chẳng biết tức giận vì phụ vương kém cỏi, hay vì Kỷ Linh xảo trá quỷ quyệt.
"Chuyện quan trọng như vậy, sao chú không báo cho cháu biết?"
Bạc Vinh cụp mắt, hạ thấp giọng: "Trước đó bệ hạ đã dặn dò, ông ấy xảy ra chuyện gì cũng không được nói với ngài, cho dù ai liên lạc, ngài cũng không được quay trở về."
Tống Du chẳng dám tin, nhất thời đầu óc hỗn loạn không tiêu hóa nổi ý tứ những lời này.
"Nghĩa là sao? Bảo cháu mặc kệ ông ấy ư?"
Bạc Vinh vẻ mặt trầm ổn: "Ngài hãy coi như không biết chuyện gì xảy ra đi."
Tống Du chẳng kiểm soát nổi cảm xúc, cậu im lặng, xoay lưng bước ra ngoài.
"Tiểu Du!" Dung Thời vội ngăn cản: "Bình tĩnh lại đã."
"Anh bảo em phải bình tĩnh thế nào?" Tống Du gạt tay hắn ra: "Lão già kia muốn chết!"
Dung Thời giữ chặt bàn tay đang cố giãy giụa, ôm lấy người.
"Chú Bạc." Hắn nhìn màn hình ảo: "Thời gian tới trong cung có bất cứ tình huống gì, làm ơn hãy báo cáo thật chi tiết, việc này đối với chúng cháu vô cùng quan trọng."
Bạc Vinh gật đầu: "Được."
Dung Thời: "Mặt khác, cháu có chuyện muốn nhờ chú hỗ trợ."
Ngắt liên lạc, Dung Thời xoay người trong lòng lại, ôm thật chặt.
"Đừng lo lắng, ông ấy sẽ ổn thôi."
"Ông ấy dựa vào đâu mà không cho em trở về?" Tống Du vùi đầu vào lòng hắn, cười nhạo: "Ngay cả một Omega cũng chẳng đối phó nổi, hôn quân vô dụng."
"Giữ kẻ thù bên người mà đấu không lại, cũng chẳng nỡ giết, thật ra ông ấy rất tuyệt tình với đứa con trai nhưng lại quá nhân đạo với kẻ thù."
Cảm thấy cổ áo ẩm ướt, tim Dung Thời nhói đau, hắn không ngừng hôn lên tóc cậu, thấp giọng an ủi: "Nếu ông ấy dặn dò chú Bạc, chứng tỏ ông ấy đã lường trước mọi chuyện, sự việc nhất định không tệ đến thế đâu."
Đêm khuya, Dung Thời mở bừng mắt, vòng tay đã trống rỗng.
Hắn xốc chăn lên, lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong phòng khách tối om, Tống Du mặc quần áo xong, khom người giắt súng vào thắt lưng, nhẹ nhàng đi về phía cửa.
Đang đi, đèn trong phòng đột ngột sáng chói, giọng Dung Thời vang lên từ phía sau.
"Em định đi đâu?"
Tống Du đứng yên, bàn tay rũ bên hông siết chặt.
"Em không thể mặc kệ."
Dung Thời bước tới: "Có bao nhiêu người bên ngoài tinh cầu này chờ em chui đầu vào lưới, biết rõ đó là cái bẫy mà em vẫn muốn nhảy sao?"
"Em chỉ có một người cha thôi." Tống Du quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ: "Nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?"
Bốn mắt nhìn nhau, Dung Thời nắm lấy tay cậu.
"Được, anh đi cùng với em..."
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo ba: Nghe đâu ta bị con trai quản thì phải? [Dụi tàn thuốc, ngực đau đớn.jpg]
Mèo cha: Nghe đâu ta bị con trai mắng thì phải? [Nằm xuống, bình yên.jpg]
Dung Thỏ Thỏ: Chú mèo bạo lực sẽ có mặt tại chiến trường sau năm giây nữa, hãy chuẩn bị sẵn tinh thần (bị cào trầy xước).
====================================================================================================