Anh Là Ánh Lửa Và Mặt Trời
Chương 73
====================================================================================================
Tô Linh lấy chùm chìa khóa từ trên sân khấu và đưa cho từng người theo thứ tự.
Trong khi mọi người đang bận mở khóa cho mình, Thẩm Tử Kiêu xoay người nhìn Tô Linh, anh khẽ cau mày nói: “Đưa tay cho anh xem.”
Tô Linh có chút ngạc nhiên, theo phản xạ mà đưa tay đến trước mắt Thẩm Tử Kiêu và hỏi: “Hả, có chuyện gì vậy?”
Có lẽ vì vừa nãy cô cố gắng tháo sợi dây xích ra nên cổ tay Tô Linh có hơi ửng đỏ, thậm chí có thể thấy có vết hằn của dây xích để lại.
Thẩm Tử Kiêu cau mày hỏi: “Em có bị thương không?”
Tô Linh nghe vậy cười nhẹ rồi trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Yên tâm đi, em không bị thương đâu.”
Hành động của hai người tuy không nổi bật nhưng lại thu hút đông đảo sự chú ý của mọi người.
[Một chương trình tạp kỹ sao lại trở nên giống như một bộ phim thần tượng vậy?? Trái tim thiếu nữ của một bà cô già!! 】
[Tôi có một suy đoán táo bạo, vừa rồi hình như Quý Tự An đã có ý định nhờ Tô Linh giúp đỡ. Kết quả là Thẩm lão đại đã bước trước một bước, vì sợ Tô Linh bị thương hay sao? 】
[Ôi chúa ơi! Chị gái lầu trên có phải suy đoán hơi thái quá rồi không???】
Ngay khi chiếc còng tay cuối cùng được cởi bỏ, tiếng chuông báo động bỗng vang lên inh ỏi khắp căn phòng cùng với hệ thống đèn màu đỏ liên tục nhấp nháy.
Chiếc máy lại vang lên tiếng thông báo: “Báo động! Báo động! Đối tượng đang bị giám sát nghi ngờ đã trốn thoát! Đối tượng đang bị giám sát nghi ngờ đã trốn thoát!”
Hàn Lộ Lộ không khỏi lo sợ, khoanh tay nghiêng người, bối rối nói: “Làm sao bây giờ? Trừ khi người đó qua lại, không thì chúng ta sẽ bị nhốt lại ở đây sao?”
Tuy chuông báo động vang lên suốt một phút nhưng bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh gì.
Tạ Trọng Ngôn nhíu mày, trầm tư nói: “Chuông báo động vẫn vang lên, nhưng lại không có chút động tĩnh nào khác, đây không phải là điều bất thường sao?”
Những người bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Bên cạnh cánh cửa duy nhất trong phòng chỉ có một cái máy cảm biến thẻ.
Hôm nay Hàn Lộ Lộ mặc ít quần áo hơn, mà trong phòng có chút lạnh lẽo. Và vì mực nước cứ dâng cao đến cẳng chân, luôn bị ngâm trong nước nên toàn thân khẽ run lên.
Hàn Lộ Lộ run rẩy, cô ta không để ý lắm đến lời nói của Tạ Trọng Ngôn nói, chỉ run cầm cập nói: “Đừng lo lắng về những chuyện khác, trước tiên hãy nghĩ cách thoát ra ngoài, anh không nghĩ là ở đây rất lạnh lẽo sao?”
Tạ Trọng Ngôn liếc nhìn Hàn Lộ Lộ một cái nhưng không nói gì.
Tống Kính Thành đi ra giảng hòa: “Nếu cánh cửa này cần thẻ, sao chúng ta không thử tìm quanh phòng xem có chiếc thẻ nào không?”
Đây là ý tưởng mà người bình thường hay nghĩ tới đầu tiên, Lục Vãn Thanh nghe được câu này gật đầu lia lịa, sau đó kiên nhẫn đi tìm kiếm.
Hàn Lộ Lộ cử động đôi chân tê rần, liếc nhìn bốn phía, sau đó cau mày nói: “Mặt đất đầy nước, xung quanh trống rỗng, làm gì có nơi nào có thể chỗ giấu đồ?”
Tống Kính Thành nghe được lời này có chút sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười: “Không có cách nào khác đâu, chúng ta phải đi tìm manh mối.”
Hàn Lộ Lộ nghe vậy, không nói nữa, xoa xoa cánh tay, rùng mình, sau đó trong miệng lặp đi lặp lại: “Lạnh quá.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu phàn nàn:
【Tôi chỉ là người qua đường thôi nhưng cảm thấy Hàn Lộ Lộ rất phiền, trong khi mọi người đều cố gắng hành động thì cô ta chỉ đứng yên một chỗ.】
【 Hàn Lộ Lộ thật sự khiến tôi đau đầu.】
【 Lộ Lộ nhà chúng tôi chỉ là đề xuất ý kiến thôi, với cả hôm nay cô ấy còn mặc ít quần áo hơn những người khác, chắc chắn là rất khó chịu.】
【 Đúng vậy đúng vậy, thương Lộ Lộ nhà tôi quá đi.】
Khi fan hâm mộ của Hàn Lộ Lộ nhận ra xu hướng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp không ổn, họ lập tức bắt đầu phản bác lại.
Tuy nhiên, số lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, cùng với lượng truy cập từ các tài khoản tiếp thị khác nhau và các lượt tìm kiếm nóng hổi trên weibo, những người vào phòng phát sóng trực tiếp để xem không chỉ là những người hâm mộ bị những người nổi tiếng thu hút.
Rõ ràng, cảnh tượng này không thể kiểm soát được.
[Đưa ra ý kiến hợp lý không phải là không thể, nhưng cũng tùy trường hợp thôi, phải không? 】
[ Đúng đúng, khi Tạ ảnh đế đang phân tích tình huống thì ngắt lời, thế mà còn muốn người khác không nhắc đến.]
[Haha, không phải là không thể đưa ra ý kiến, nhưng cô ta không nên chỉ đưa ra ý kiến mà không làm gì cả. Những người khác đang tìm kiếm manh mối trong phòng, nhưng cô ta thì ngược lại, chỉ đứng yên một chỗ.]
[Fan nói mặc ít quần áo sẽ thấy khó chịu, tổ chương trình không phải đã nói rõ tính chất của chương trình ngay từ đầu rồi hay sao? Cô ta nghĩ mình đang tham gia một cuộc thi nhan sắc hay sao mà đi giày cao gót và mặc váy ngắn? 】
Sau khi Tô Linh tìm kiếm trên sân khấu một lúc, thì cô quay đầu nhìn mọi người đang xắn tay áo tìm kiếm đồ vật trong nước, khẽ cau mày.
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau đó Tô Linh ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu nghiêng người, dựa vào sân khấu, ánh mắt ủ rũ, sau đó giơ tay lên, lười biếng ngáp một cái.
Tô Linh: “...” Sao lại ngáp mãi thế?
Thẩm Tử Kiêu đã chú ý tới ánh mắt của Tô Linh, anh quay đầu đi, hai tay đút túi quần, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có chút vui vẻ.
Một lúc sau, Thẩm Tử Kiêu nâng cằm ra hiệu cho Tô Linh ngẩng đầu lên. Tô Linh ngẩng đầu nhìn.
Có một cửa sổ nhỏ gần trần nhà, lúc này vẫn chưa đóng.
Nhưng thoát khỏi đó rõ ràng là không thể. Vì độ cao đó nên người này phải dẫm lên người kia thì mới có thể.
Để rồi cuối cùng chắc chắn sẽ còn lại một người không thể thoát được ra.
Thẩm Tử Kiêu lười biếng dựa vào bệ tròn, sau đó ngước mắt hỏi: “Em nghĩ ai sẽ có thẻ ra vào phòng này.”
Tô Linh chớp chớp mắt: “Nhân viên.”
Thẩm Tử Kiêu: “Phòng này có ai là nhân viên không?” Tô Linh nhanh chóng trả lời: “Hiện tại có lẽ là không có.”
Thẩm Tử Kiêu cười lớn, sau đó khoanh tay bình tĩnh hỏi: “Vậy em nghĩ người có thẻ ra vào đang ở đâu?”
Tô Linh dường như hiểu ra điều gì đó, mím môi nói: “Ở bên ngoài.”
Tạ Trọng Ngôn chỉ cẩn thận nghe hai người nói chuyện, lúc này mơ màng hiểu ra điều gì đó, đứng thẳng người, một tay chống cằm, thận trọng suy nghĩ rồi nói: “Cho nên, trong phòng không có manh mối gì.”
Hàn Lộ Lộ nghe vậy, xoa xoa cánh tay đi tới gần, sau đó phủ nhận: “Làm sao có thể? Loại phòng trò chơi này sao có thể không có manh mối? Chắc chắn có tin tức quan trọng, nhưng chúng ta lại không tìm được.”
Nói tới đây, Hàn Lộ Lộ nhẹ hắt hơi một cái, sau đó thúc giục: “Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh chóng đi tìm đi.”
Tạ Trọng Ngôn trên mặt đã có chút không vui, nhưng có lẽ bởi vì đang ghi hình một chương trình nên không dám tức giận.
Thẩm Tử Kiêu không nói gì, chỉ giơ tay so sánh vị trí cửa sổ, đi thẳng xuống dưới, sau đó quay đầu gọi lớn: “Tô Linh, lại đây.”
Tô Linh không hỏi gì, lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, sau đó ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ vỗ vào vai mình, bình tĩnh nói: “Lên đi.”
Phía sau mấy người sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu.
Đó chính là Thẩm Tử Kiêu! Thẩm thiếu gia vô cùng giàu có!
Chính là kim chủ của chương trình này đó. Ai lại dám dẫm lên vai anh?
Nhưng có một số người thực sự dám.
Tô Linh chỉ đáp lại, vẻ mặt không thay đổi, sau đó đi đến phía sau Thẩm Tử Kiêu.
Tô Linh đưa tay ra, nhẹ nhàng bám vào lưng Thẩm Tử Kiêu, trèo lên người Thẩm Tử Kiêu, đặt hai chân của cô lên vai anh.
Thẩm Tử Kiêu đỡ chân Tô Linh rồi đứng dậy.
Hầu như tất cả mọi người đều há hốc mồm, bất ngờ.
Nhưng Tống Kính Thành, người từ đầu vẫn luôn rất ổn định, không hiểu vì lý do gì, vào lúc này sắc mặt lại có chút thay đổi.
Tống Kính Thành chỉ cúi đầu tiếp tục bận rộn tìm kiếm manh mối khác mà không nói một lời.
Tiếng bàn tán trong phòng phát sóng trực tiếp tiếp tục dâng cao:
[Tôi thực sự choáng ngợp, xin hãy đánh giá cao sự hợp tác ăn ý này.]
[ Không biết tại sao lại rất thích xem hai người bọn họ tương tác, họ không phải cố ý biểu diễn mà là rất hiểu ý nhau.]
[Ừ, ừ, nó hoàn toàn khác với cảm giác CP chán ngấy, tôi nghĩ nó rất tuyệt! 】
Tô Linh lại gần bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài phòng.
Đồng tử Tô Linh hơi co rút, dường như có chút sợ hãi, nhưng cô rất nhanh bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu nói: “Thẩm Tử Kiêu em phải nhảy ra ngoài xem thử một chút.”
Bên ngoài còn có vết máu, còn có những người được đoàn tiết mục thuê đóng vai khách mời, nhưng hiện tại, tất cả đều ngã xuống đất.
Có vẻ như tất cả các diễn viên đều là xác chết.
Sau đó, Tô Linh nhạy bén phát hiện ra một tấm thẻ xanh trên một trong những chiếc thẻ phụ, vẫn đang phát sáng huỳnh quang trong hành lang có phần mờ
mịt.
Nếu đoán đúng thì đó chính là thẻ kiểm soát ra vào có thể mở được cánh cửa này.
Thẩm Tử Kiêu nghe được Tô Linh nói, hơi nhíu mày, nói: “Em xuống trước đi.”
Tô Linh cười nhẹ, sau đó giơ tay bám vào mép dưới của bệ cửa sổ, dùng một lực nhẹ lên cổ tay của anh, cả người trực tiếp xoay người lên bệ cửa sổ, ngồi lên.
Tô Linh cúi đầu, giọng điệu có chút nhẹ nhõm nói: “Yên tâm, tổ tiết mục hình như đã bố trí một vách ngăn ở giữa, không cao lắm.”
Trên thực tế, độ cao này không cao, tổ chương trình còn cố tình thêm một vách ngăn nhô ra ở giữa độ cao này để khách mời có thể nhảy xuống dễ dàng và an toàn.
Tô Linh nói xong, không do dự nữa, trực tiếp từ bệ cửa sổ nhảy xuống tầng tiếp theo.
Sau hai tiếng tiếp đất giòn giã, Tô Linh đứng vững trên mặt đất. Cô cử động cổ tay rồi đi về phía nhân viên đang cầm một tấm biển cách đó không xa.
Cô cúi xuống và đưa tay lấy bảng hiệu của nhân viên. Lúc này, đôi mắt của nhân viên cử động rồi từ từ mở ra.
Tô Linh chợt giật mình khi mở mắt ra, cô vỗ nhẹ vào ngực gần như buột miệng thốt ra từ “Chết tiệt.”
Nhưng khi những người ngoài cuộc nhìn thấy Tô Linh, vẻ mặt của họ dường như đầy hoảng sợ.
Anh ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng trước khi kịp nói, anh ta đã nghiêng đầu, dường như anh ta đã chết.
Tô Linh bối rối: “Nhiệm vụ tạm thời cuối cùng trước khi chết là hù dọa tôi sao?”
Các nhân viên lặng lẽ mà cố gắng diễn vai xác chết của mình.
Tô Linh vỗ ngực, không nhịn được tiếp tục lảm nhảm: “Thật là vất vả, mọi người là diễn viên quần chúng, nếu chúng tôi ngu ngốc không ra được, mọi người định nằm ở đây cả ngày à?”
Các diễn viên quần chúng thực sự đóng vai xác chết một cách rất nghiêm túc..
Tô Linh vẫn còn đang chìm trong những hình ảnh đáng sợ vừa nãy, thực sự rất khó quên được: “Quá đáng, xem phim kinh dị còn có cảnh báo trước. Sao anh có thể đột nhiên mở mắt ra như vậy, tôi rất nhát gan đó.”
Diễn viên quần chúng: “……”
Tô Linh: “Mọi người xong đời rồi, tôi sẽ cùng mọi người nói chuyện, ghi nhớ lại gương mặt của tất cả mọi người. Ra ngoài tôi sẽ tìm mọi người tính sổ đầu tiên, bố tôi còn chưa bao giờ dọa tôi như vậy!”
Nếu không phải vì nói chuyện sẽ bị trừ lương, thì diễn viên quần chúng thật sự muốn quỳ xuống nói lời xin lỗi với Tô Linh.
Trong khi mọi người đang bận mở khóa cho mình, Thẩm Tử Kiêu xoay người nhìn Tô Linh, anh khẽ cau mày nói: “Đưa tay cho anh xem.”
Tô Linh có chút ngạc nhiên, theo phản xạ mà đưa tay đến trước mắt Thẩm Tử Kiêu và hỏi: “Hả, có chuyện gì vậy?”
Có lẽ vì vừa nãy cô cố gắng tháo sợi dây xích ra nên cổ tay Tô Linh có hơi ửng đỏ, thậm chí có thể thấy có vết hằn của dây xích để lại.
Thẩm Tử Kiêu cau mày hỏi: “Em có bị thương không?”
Tô Linh nghe vậy cười nhẹ rồi trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Yên tâm đi, em không bị thương đâu.”
Hành động của hai người tuy không nổi bật nhưng lại thu hút đông đảo sự chú ý của mọi người.
[Một chương trình tạp kỹ sao lại trở nên giống như một bộ phim thần tượng vậy?? Trái tim thiếu nữ của một bà cô già!! 】
[Tôi có một suy đoán táo bạo, vừa rồi hình như Quý Tự An đã có ý định nhờ Tô Linh giúp đỡ. Kết quả là Thẩm lão đại đã bước trước một bước, vì sợ Tô Linh bị thương hay sao? 】
[Ôi chúa ơi! Chị gái lầu trên có phải suy đoán hơi thái quá rồi không???】
Ngay khi chiếc còng tay cuối cùng được cởi bỏ, tiếng chuông báo động bỗng vang lên inh ỏi khắp căn phòng cùng với hệ thống đèn màu đỏ liên tục nhấp nháy.
Chiếc máy lại vang lên tiếng thông báo: “Báo động! Báo động! Đối tượng đang bị giám sát nghi ngờ đã trốn thoát! Đối tượng đang bị giám sát nghi ngờ đã trốn thoát!”
Hàn Lộ Lộ không khỏi lo sợ, khoanh tay nghiêng người, bối rối nói: “Làm sao bây giờ? Trừ khi người đó qua lại, không thì chúng ta sẽ bị nhốt lại ở đây sao?”
Tuy chuông báo động vang lên suốt một phút nhưng bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh gì.
Tạ Trọng Ngôn nhíu mày, trầm tư nói: “Chuông báo động vẫn vang lên, nhưng lại không có chút động tĩnh nào khác, đây không phải là điều bất thường sao?”
Những người bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.
Bên cạnh cánh cửa duy nhất trong phòng chỉ có một cái máy cảm biến thẻ.
Hôm nay Hàn Lộ Lộ mặc ít quần áo hơn, mà trong phòng có chút lạnh lẽo. Và vì mực nước cứ dâng cao đến cẳng chân, luôn bị ngâm trong nước nên toàn thân khẽ run lên.
Hàn Lộ Lộ run rẩy, cô ta không để ý lắm đến lời nói của Tạ Trọng Ngôn nói, chỉ run cầm cập nói: “Đừng lo lắng về những chuyện khác, trước tiên hãy nghĩ cách thoát ra ngoài, anh không nghĩ là ở đây rất lạnh lẽo sao?”
Tạ Trọng Ngôn liếc nhìn Hàn Lộ Lộ một cái nhưng không nói gì.
Tống Kính Thành đi ra giảng hòa: “Nếu cánh cửa này cần thẻ, sao chúng ta không thử tìm quanh phòng xem có chiếc thẻ nào không?”
Đây là ý tưởng mà người bình thường hay nghĩ tới đầu tiên, Lục Vãn Thanh nghe được câu này gật đầu lia lịa, sau đó kiên nhẫn đi tìm kiếm.
Hàn Lộ Lộ cử động đôi chân tê rần, liếc nhìn bốn phía, sau đó cau mày nói: “Mặt đất đầy nước, xung quanh trống rỗng, làm gì có nơi nào có thể chỗ giấu đồ?”
Tống Kính Thành nghe được lời này có chút sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười: “Không có cách nào khác đâu, chúng ta phải đi tìm manh mối.”
Hàn Lộ Lộ nghe vậy, không nói nữa, xoa xoa cánh tay, rùng mình, sau đó trong miệng lặp đi lặp lại: “Lạnh quá.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu phàn nàn:
【Tôi chỉ là người qua đường thôi nhưng cảm thấy Hàn Lộ Lộ rất phiền, trong khi mọi người đều cố gắng hành động thì cô ta chỉ đứng yên một chỗ.】
【 Hàn Lộ Lộ thật sự khiến tôi đau đầu.】
【 Lộ Lộ nhà chúng tôi chỉ là đề xuất ý kiến thôi, với cả hôm nay cô ấy còn mặc ít quần áo hơn những người khác, chắc chắn là rất khó chịu.】
【 Đúng vậy đúng vậy, thương Lộ Lộ nhà tôi quá đi.】
Khi fan hâm mộ của Hàn Lộ Lộ nhận ra xu hướng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp không ổn, họ lập tức bắt đầu phản bác lại.
Tuy nhiên, số lượng người xem chương trình phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, cùng với lượng truy cập từ các tài khoản tiếp thị khác nhau và các lượt tìm kiếm nóng hổi trên weibo, những người vào phòng phát sóng trực tiếp để xem không chỉ là những người hâm mộ bị những người nổi tiếng thu hút.
Rõ ràng, cảnh tượng này không thể kiểm soát được.
[Đưa ra ý kiến hợp lý không phải là không thể, nhưng cũng tùy trường hợp thôi, phải không? 】
[ Đúng đúng, khi Tạ ảnh đế đang phân tích tình huống thì ngắt lời, thế mà còn muốn người khác không nhắc đến.]
[Haha, không phải là không thể đưa ra ý kiến, nhưng cô ta không nên chỉ đưa ra ý kiến mà không làm gì cả. Những người khác đang tìm kiếm manh mối trong phòng, nhưng cô ta thì ngược lại, chỉ đứng yên một chỗ.]
[Fan nói mặc ít quần áo sẽ thấy khó chịu, tổ chương trình không phải đã nói rõ tính chất của chương trình ngay từ đầu rồi hay sao? Cô ta nghĩ mình đang tham gia một cuộc thi nhan sắc hay sao mà đi giày cao gót và mặc váy ngắn? 】
Sau khi Tô Linh tìm kiếm trên sân khấu một lúc, thì cô quay đầu nhìn mọi người đang xắn tay áo tìm kiếm đồ vật trong nước, khẽ cau mày.
Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau đó Tô Linh ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu nghiêng người, dựa vào sân khấu, ánh mắt ủ rũ, sau đó giơ tay lên, lười biếng ngáp một cái.
Tô Linh: “...” Sao lại ngáp mãi thế?
Thẩm Tử Kiêu đã chú ý tới ánh mắt của Tô Linh, anh quay đầu đi, hai tay đút túi quần, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có chút vui vẻ.
Một lúc sau, Thẩm Tử Kiêu nâng cằm ra hiệu cho Tô Linh ngẩng đầu lên. Tô Linh ngẩng đầu nhìn.
Có một cửa sổ nhỏ gần trần nhà, lúc này vẫn chưa đóng.
Nhưng thoát khỏi đó rõ ràng là không thể. Vì độ cao đó nên người này phải dẫm lên người kia thì mới có thể.
Để rồi cuối cùng chắc chắn sẽ còn lại một người không thể thoát được ra.
Thẩm Tử Kiêu lười biếng dựa vào bệ tròn, sau đó ngước mắt hỏi: “Em nghĩ ai sẽ có thẻ ra vào phòng này.”
Tô Linh chớp chớp mắt: “Nhân viên.”
Thẩm Tử Kiêu: “Phòng này có ai là nhân viên không?” Tô Linh nhanh chóng trả lời: “Hiện tại có lẽ là không có.”
Thẩm Tử Kiêu cười lớn, sau đó khoanh tay bình tĩnh hỏi: “Vậy em nghĩ người có thẻ ra vào đang ở đâu?”
Tô Linh dường như hiểu ra điều gì đó, mím môi nói: “Ở bên ngoài.”
Tạ Trọng Ngôn chỉ cẩn thận nghe hai người nói chuyện, lúc này mơ màng hiểu ra điều gì đó, đứng thẳng người, một tay chống cằm, thận trọng suy nghĩ rồi nói: “Cho nên, trong phòng không có manh mối gì.”
Hàn Lộ Lộ nghe vậy, xoa xoa cánh tay đi tới gần, sau đó phủ nhận: “Làm sao có thể? Loại phòng trò chơi này sao có thể không có manh mối? Chắc chắn có tin tức quan trọng, nhưng chúng ta lại không tìm được.”
Nói tới đây, Hàn Lộ Lộ nhẹ hắt hơi một cái, sau đó thúc giục: “Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh chóng đi tìm đi.”
Tạ Trọng Ngôn trên mặt đã có chút không vui, nhưng có lẽ bởi vì đang ghi hình một chương trình nên không dám tức giận.
Thẩm Tử Kiêu không nói gì, chỉ giơ tay so sánh vị trí cửa sổ, đi thẳng xuống dưới, sau đó quay đầu gọi lớn: “Tô Linh, lại đây.”
Tô Linh không hỏi gì, lặng lẽ đi đến bên cạnh Thẩm Tử Kiêu.
Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, sau đó ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ vỗ vào vai mình, bình tĩnh nói: “Lên đi.”
Phía sau mấy người sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu.
Đó chính là Thẩm Tử Kiêu! Thẩm thiếu gia vô cùng giàu có!
Chính là kim chủ của chương trình này đó. Ai lại dám dẫm lên vai anh?
Nhưng có một số người thực sự dám.
Tô Linh chỉ đáp lại, vẻ mặt không thay đổi, sau đó đi đến phía sau Thẩm Tử Kiêu.
Tô Linh đưa tay ra, nhẹ nhàng bám vào lưng Thẩm Tử Kiêu, trèo lên người Thẩm Tử Kiêu, đặt hai chân của cô lên vai anh.
Thẩm Tử Kiêu đỡ chân Tô Linh rồi đứng dậy.
Hầu như tất cả mọi người đều há hốc mồm, bất ngờ.
Nhưng Tống Kính Thành, người từ đầu vẫn luôn rất ổn định, không hiểu vì lý do gì, vào lúc này sắc mặt lại có chút thay đổi.
Tống Kính Thành chỉ cúi đầu tiếp tục bận rộn tìm kiếm manh mối khác mà không nói một lời.
Tiếng bàn tán trong phòng phát sóng trực tiếp tiếp tục dâng cao:
[Tôi thực sự choáng ngợp, xin hãy đánh giá cao sự hợp tác ăn ý này.]
[ Không biết tại sao lại rất thích xem hai người bọn họ tương tác, họ không phải cố ý biểu diễn mà là rất hiểu ý nhau.]
[Ừ, ừ, nó hoàn toàn khác với cảm giác CP chán ngấy, tôi nghĩ nó rất tuyệt! 】
Tô Linh lại gần bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài phòng.
Đồng tử Tô Linh hơi co rút, dường như có chút sợ hãi, nhưng cô rất nhanh bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu nói: “Thẩm Tử Kiêu em phải nhảy ra ngoài xem thử một chút.”
Bên ngoài còn có vết máu, còn có những người được đoàn tiết mục thuê đóng vai khách mời, nhưng hiện tại, tất cả đều ngã xuống đất.
Có vẻ như tất cả các diễn viên đều là xác chết.
Sau đó, Tô Linh nhạy bén phát hiện ra một tấm thẻ xanh trên một trong những chiếc thẻ phụ, vẫn đang phát sáng huỳnh quang trong hành lang có phần mờ
mịt.
Nếu đoán đúng thì đó chính là thẻ kiểm soát ra vào có thể mở được cánh cửa này.
Thẩm Tử Kiêu nghe được Tô Linh nói, hơi nhíu mày, nói: “Em xuống trước đi.”
Tô Linh cười nhẹ, sau đó giơ tay bám vào mép dưới của bệ cửa sổ, dùng một lực nhẹ lên cổ tay của anh, cả người trực tiếp xoay người lên bệ cửa sổ, ngồi lên.
Tô Linh cúi đầu, giọng điệu có chút nhẹ nhõm nói: “Yên tâm, tổ tiết mục hình như đã bố trí một vách ngăn ở giữa, không cao lắm.”
Trên thực tế, độ cao này không cao, tổ chương trình còn cố tình thêm một vách ngăn nhô ra ở giữa độ cao này để khách mời có thể nhảy xuống dễ dàng và an toàn.
Tô Linh nói xong, không do dự nữa, trực tiếp từ bệ cửa sổ nhảy xuống tầng tiếp theo.
Sau hai tiếng tiếp đất giòn giã, Tô Linh đứng vững trên mặt đất. Cô cử động cổ tay rồi đi về phía nhân viên đang cầm một tấm biển cách đó không xa.
Cô cúi xuống và đưa tay lấy bảng hiệu của nhân viên. Lúc này, đôi mắt của nhân viên cử động rồi từ từ mở ra.
Tô Linh chợt giật mình khi mở mắt ra, cô vỗ nhẹ vào ngực gần như buột miệng thốt ra từ “Chết tiệt.”
Nhưng khi những người ngoài cuộc nhìn thấy Tô Linh, vẻ mặt của họ dường như đầy hoảng sợ.
Anh ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng trước khi kịp nói, anh ta đã nghiêng đầu, dường như anh ta đã chết.
Tô Linh bối rối: “Nhiệm vụ tạm thời cuối cùng trước khi chết là hù dọa tôi sao?”
Các nhân viên lặng lẽ mà cố gắng diễn vai xác chết của mình.
Tô Linh vỗ ngực, không nhịn được tiếp tục lảm nhảm: “Thật là vất vả, mọi người là diễn viên quần chúng, nếu chúng tôi ngu ngốc không ra được, mọi người định nằm ở đây cả ngày à?”
Các diễn viên quần chúng thực sự đóng vai xác chết một cách rất nghiêm túc..
Tô Linh vẫn còn đang chìm trong những hình ảnh đáng sợ vừa nãy, thực sự rất khó quên được: “Quá đáng, xem phim kinh dị còn có cảnh báo trước. Sao anh có thể đột nhiên mở mắt ra như vậy, tôi rất nhát gan đó.”
Diễn viên quần chúng: “……”
Tô Linh: “Mọi người xong đời rồi, tôi sẽ cùng mọi người nói chuyện, ghi nhớ lại gương mặt của tất cả mọi người. Ra ngoài tôi sẽ tìm mọi người tính sổ đầu tiên, bố tôi còn chưa bao giờ dọa tôi như vậy!”
Nếu không phải vì nói chuyện sẽ bị trừ lương, thì diễn viên quần chúng thật sự muốn quỳ xuống nói lời xin lỗi với Tô Linh.
====================================================================================================